Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1196 - Chương 1196: Nguyên Duệ Tỉnh Lại

Chương 1196: Nguyên Duệ Tỉnh Lại Chương 1196: Nguyên Duệ Tỉnh Lại

Thần cách của Lữ Thuần Dương bị phá hủy, gây tổn hại nặng nề cho quân đội của tộc Kiếm Thần, đồng thời đặt cái kết viên mãn cho trận chiến tranh giành Thái Cổ Thần Vương.

Tộc Kiếm Thần có thể nghi ngờ thân phận của kẻ ngoại bang như tôi, nhưng họ không thể nghi ngờ kiếm của tôi, bởi vì trong trận chiến này, tôi đã quang minh chính đại đánh bại Lữ Thuần Dương bằng kiếm đạo.

Sau đó, sức mạnh của Thuần Quân đã xua tan ý chí phản loạn còn sót lại của tộc Kiếm Thần Tộc.

Thuần Quân, biến thành kiếm chi bổn nguyên, mang trong mình một sức mạnh kiếm khí đủ để khiến tộc Thái Cổ Kiếm Thần phải khiếp sợ.

Sau khi trận chiến ở thành Thánh Thái Dương kết thúc, cô ấy trực tiếp đến thẳng tộc Kiếm Thần để tổ chức lại quân đội, giải tán Kiếm Các, ra lệnh cho các vị thần trở về tộc của mình, chiêu mộ tướng lĩnh, chỉ đợi Mộ Dung Nguyên Duệ tỉnh lại và thành lập đại quân Thái Cổ Thần Giới, hòng tuyên chiến trên Thiên đạo.

Sau trận chiến thành Thánh Thái Dương, biên giới phía bắc đã phủ một lớp tuyết dày.

Tuyết đã lạnh, thành Anh Hùng lại càng hoang vắng ảm đạm.

Cái chết của các dũng sĩ khiến mọi người trong tộc Chiến Thần đều thương tiếc.

Nếu không nhờ sự hy sinh của các dũng sĩ, hư ảnh ý chí của Thái Cổ Chiến Thần sẽ không thể hồi sinh, Mộ Dung Nguyên Duệ sẽ không còn cơ hội chờ tôi đến giải cứu.

Năm bức tượng được dựng lên tại quảng trường điện Chiến Thần.

Tôi đã chủ động tạc tượng anh hùng cho các dũng sĩ, rồi khắc tám ký tự lên đó: Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.

Điều này để tưởng nhớ sự hy sinh của Chiến Vô Phá, Chiến Vô Ngấn và các dũng sĩ khác, cảm ơn họ đã hết lòng bảo vệ Mộ Dung Nguyên Duệ.

Sức mạnh được phong ấn trong tượng đài các anh hùng, chỉ cần Ma đạo không bị tiêu diệt, tượng đài này có thể mãi mãi bảo vệ thành Anh Hùng và con dân của Chiến Thần.

Tuy rằng tôi để lại tám chữ này tại thành Anh Hùng, nhưng cũng không định nhúng tay vào việc của Thái Cổ Thần Giới

Cho dù Nữ Thần Phục Thù, Nữ Thần Băng Tuyết liên tục biểu đạt thành ý muốn gia nhập Ma đạo, nhưng tôi cũng không có ý định thu nhận họ.

Thái Cổ Tam Giới đại diện cho quá khứ của vũ trụ, còn Ma đạo đại diện cho tương lai của vũ trụ.

Quá khứ không thể thay đổi và tương lai không thể đoán trước được. Nếu Ma đạo can thiệp quá sâu vào Thái Cổ Thần Giới, sợi dây vận mệnh sẽ khó mà gánh vác được hậu quả gây ra do bị nhân quả đáp trả.

Mặc dù Mộ Dung Nguyên Duệ có danh phận là chủ mẫu của Ma đạo, nhưng cô ấy không phải là đệ tử của Ma đạo, khi đến Thần Giới cũng sẽ không truyền bá giáo lý của Ma đạo, vì vậy, dù cô ấy làm Thái Cổ Thần Vương cũng không can thiệp sâu vào sự tranh chấp giữa quá khứ và tương lai.

Thành Anh Hùng, điện Chiến Thần.

Nguyên Duệ vẫn mãi không chịu tỉnh lại, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.

Sắc mặt cô ấy đã khôi phục lại bình thường, làn da trắng như tuyết vẫn còn bao phủ bởi lớp ánh sáng mờ nhạt, rất thần thánh và cao quý.

Trong bảy ngày này, tôi hầu như luôn túc trực ở bên cạnh cô ấy không rời nửa bước.

Hãy lắng nghe nhịp tim, hơi thở của cô ấy và lo lắng quan sát từng cử động của cơ thể cô ấy.

Đời này tôi nợ Nguyên Duệ rất nhiều, tôi vốn tưởng rằng mối quan hệ của tôi và cô ấy sẽ không bao giờ có kết quả, ai biết được, vận mệnh đã trêu đùa con người, trước khi cô ấy trở thành vợ tôi, cô ấy đã trở thành mẹ của con tôi.

Nghĩ đến tất cả những kỷ niệm trải qua cùng cô ấy ở Côn Lôn, tôi cảm giác đó chỉ như một giấc mơ.

Chỉ khi nắm lấy cánh tay cô ấy, tôi mới có thể cảm nhận được cô ấy vẫn đang ở đây.

Băng tuyết sẽ tan chảy và cây ngọc sẽ già đi. Chỉ có những cảm xúc khó quên sẽ ngày càng trở nên quý giá hơn theo thời gian.

Nguyên Duệ có dung mạo đẹp tuyệt trần, khí chất của Cô Tạ tiên tử, ngay khi đang chìm vào giấc ngủ sâu cũng đẹp đến nghẹt thở.

Côn Lôn tiên tử thuần khiết một thời, Tiên Đạo Tổ Sư uy nghiêm và cao quý, Thái Cổ Chiến Thần oai phong lẫm liệt, giờ đây là chủ mẫu Ma đạo, mẹ của con tôi.

Tuyết rơi liên tục bảy ngày, tôi cũng trải qua bảy ngày ấm áp và bình yên bên cạnh Nguyên Duệ.

Mặc dù tôi bằng lòng ở bên cạnh cô ấy mãi mãi, nhưng tôi biết tôi không thể ở lại Thần Giới lâu hơn được.

Sau khi sử dụng sức mạnh vận mệnh đảo ngược thời gian và không gian, trong lòng tôi thường có những linh cảm không lành, cảm giác lạnh lẽo này khiến tôi thấp thỏm lo âu.

Sức mạnh của vận mệnh, là xiềng xích giam giữ con đường phát triển của Thiên đạo.

Tôi nghi ngờ linh cảm xấu này của tôi, có lẽ có liên quan đến Thiên đạo.

Đáng tiếc ở Thần giới tôi không thể cảm nhận được chính xác chuyện gì đang xảy ra với nhân gian, nên không biết nhân gian hiện tại đang đụng độ với cuộc khủng hoảng trầm trọng chưa từng có, ngay cả Cá Côn ở Bắc Minh Hải cũng vì điều này mà xuất thế sớm hơn dự kiến.

Ngày thứ tám, tuyết đã ngừng rơi.

Mộ Dung Nguyên Duệ tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, mở mắt ra nhìn thấy tôi, nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Vừa định ngồi dậy, cô ấy bỗng phát hiện quần áo của mình trông thật lộn xộn hớ hênh, liền vội vàng nằm xuống, dùng chăn che cổ áo đang hở của mình, ngượng ngùng nói: “Tạ Lan, anh ra ngoài trước đi…”

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Đợi bên ngoài một lúc, Mộ Dung Nguyên Duệ mặc áo giáp màu bạc bước tới chỗ tôi.

Bộ giáp vừa thân, tôn lên vẻ hiên ngang oai hùng, chỉ là không thể che giấu chỗ bụng tròn bên dưới, nhìn cô ấy trông giống một người mẹ hiền từ hơn, giảm đi vẻ uy nghiêm đáng sợ.

Dù tuyết đã ngừng rơi nhưng thành Anh Hùng vẫn phủ đầy tuyết, giống như chúng tôi đang lạc vào một xứ sở tuyết.

“Tuyết dày quá.” Mộ Dung Nguyên Duệ hét lớn.

"Có cảm thấy quen thuộc không?"

“Ừ, nhưng không bằng tuyết rơi ở Côn Lôn.”

Chúng tôi đi dạo trong làn tuyết, đến quảng trường điện Chiến Thần.

Năm bức tượng anh hùng quay lưng về chúng tôi, được dựng ngay phía trước.

"Tạ Lan, đó là cái gì?" Nguyên Duệ hỏi.

“Đó là anh hùng của tộc Chiến Thần.” Tôi nói.

Nghe nói xong, Mộ Dung Nguyên đột nhiên giật mình bừng tỉnh.

Sau đó, cảnh tượng bi thảm ở thánh Thánh Thái Dương hiện lên trong tâm trí cô ấy.

Sắc mặt của cô ấy lập tức tái nhợt.

Cô vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, hiện giờ cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo.

"Đây là Chiến Vô Phá. Em nhớ rõ cậu ấy, chính cậu ấy đã khiêu chiến em vào ngày em mới đến thành Anh Hùng. " Mộ Dung Nguyên Duệ vừa nói vừa quét tuyết rơi trên đầu gối của Chiến Vô Phá.

"Đây là Chiến Vô Ngấn, bạn của em, đất Bắc lạnh lẽo, cô ấy là ngọn lửa bất diệt của tộc Chiến Thần."

"Đây là Chiến Vô Thương, thống lĩnh của quân đoàn Mậu Thổ, là một tấm khiên đáng tin cậy. Có cậu ấy ở tộc Chiến Thần, chúng em sẽ không bao giờ phải lo lắng bị kẻ địch tấn công. Cậu ấy thường nói, bước qua thi thể của tôi... "

“Đây là Chiến Vô Thâm, tính cách khá lạnh lùng, kiệm lời nữa,…”

Đợi cô ấy giới thiệu hết tất cả chiến binh với tôi, Nguyên Duệ không thể kìm nén nỗi đau buồn trong lòng và bật khóc thút thít.

Tôi kéo cô ấy vào lòng và ôm thật chặt.

"Tạ Lam, bọn họ đều đã chết, em còn sống sót, bọn họ đều đã chết..."

"Anh biết mà, em không có cảm giác mình thuộc về tộc Chiến Thần. Từ bỏ Tiên đạo đã làm em hối hận cả đời. Em không muốn nợ tộc Chiến Thần nữa. Nhưng bây giờ, em nợ họ còn nhiều hơn nợ Tiên đạo, món nợ không trả nổi……”

"Họ đã cứu em và con của chúng ta, Tạ Lan, họ xứng đáng được anh hành lễ quỳ bái."

"Được rồi, chúng ta cùng đi nhé." Tôi nói.

Trên trời hay dưới đất người có thể gánh được đại lễ của tôi không có bao nhiêu, nhưng, dũng sĩ ngũ tộc trước mặt tôi hoàn toàn xứng đáng.

Đáng tiếc bọn họ không phải là đệ tử Ma đạo, sau khi chết thì ý chí anh linh cũng không lưu lại.

Tôi nắm tay Nguyên Duệ và cúi chào hành lễ với họ.

Sau đó tôi chỉ vào dòng chữ do chính tay mình tạc ra và nói: “Chỉ cần bức tượng này không sụp đổ, thì tộc Chiến Thần sẽ mãi là tộc của chúng ta. Một trong hai đứa con mà em sinh ra, nhất định sẽ ở lại thành Anh Hùng mãi mãi.”

Bình Luận (0)
Comment