Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1197 - Chương 1197: Hai Con Thú Nhỏ

Chương 1197: Hai Con Thú Nhỏ Chương 1197: Hai Con Thú Nhỏ

Ba ngày sau, Mộ Dung Nguyên Duệ triệu tập chư thần đến họp ở thành Anh Hùng. Chư thần trong Thái Cổ Thần Giới, bao gồm cả hậu duệ của Lôi Thần, cũng được mời.

Vấn đề lớn nhất trong cuộc họp lần này là thành lập đội quân Thái Cổ Thần Giới để phát động cuộc chiến trả thù Thiên đạo.

Tộc Kiếm Thần là người đầu tiên bày tỏ lập trường, chủ động phái hai trăm vạn binh tinh nhuệ ở Kiếm Các, nguyên lão của Tàng Kiếm Cốc, và những anh tài kiệt xuất của tộc Kiếm Thần Tộc đều tham gia trận chiến.

Nữ thần Băng Tuyết thay mặt Vương quốc Phong Tuyết bày tỏ lập trường, tập hợp các con dân tộc Tuyết Thần và tộc Phong Thần, xung phong phái ra ba trăm vạn đội quân.

Sau cái chết của Thần Thái Dương, quân đội của Thần Thái Dương sáp nhập vào tộc Thần Quang Minh, và được lãnh đạo bởi Thần Quang Minh, phía họ đã tập hợp được năm trăm vạn đội quân.

(*) Thần Thái Dương và Thần Quang Minh là thần Mặt Trời và thần Ánh Sáng.

Hải Thần và Nữ Thần Tự nhiên một lần nữa hợp lực tham gia trận chiến với hai trăm vạn binh sĩ tinh nhuệ.

Tàn quân của Thần Hoang Dã, Thần Rừng Rậm, Mục Thần, và Lạp Thần đang đợi ở doanh trại của Lạp Thần, bất luận trước đây có mối thù không đội trời chung gì với tộc Chiến Thần, thì họ đều hiểu được đại cục.

Sau khi hội nghị kết thúc, chư thần quyết định xây dựng một tòa Vạn Thần Điện trên Lạc Tuyết Bình Nguyên nằm trung tâm vùng đất phía bắc của Thái Cổ Thần Giới, làm nền móng cho Thái Cổ Thần Vương cai trị Thái Cổ Thần Giới.

Việc xây dựng Vạn Thần Điện, cũng đánh dấu sự khởi đầu chính thức cho việc Mộ Dung Nguyên Duệ tiếp quản toàn bộ Thái Cổ Thần Giới.

Ngay lúc việc thi công Vạn Thần Điện xong xuôi, cũng là thời điểm đội quân báo thù Thiên đạo của Thái Cổ Thần Giới được thành lập, với tổng cộng có ba ngàn vạn quân thần.

Con số này vượt quá tổng quân số của Ma Giới và Minh Giới cộng lại, sức chiến đấu của họ không thể so sánh được.

Trong nửa tháng qua, Mộ Dung Nguyên Duệ ngày đêm bận rộn giải quyết các vấn đề mâu thuẫn khác nhau trong Thần Giới.

Trận chiến báo thù của Thiên đạo không phải là chuyện nhỏ, chư thần đều phải duy trì sức chiến đấu tốt nhất, một khi thất bại, toàn bộ Thần Giới sẽ bị Thiên đạo tiêu diệt.

Mặc dù chư thần có tranh chấp, nhưng họ cũng chưa bao giờ nghi ngờ một điều, đó chính là không có cách nào tránh khỏi thiên kiếp, chỉ có thể chủ động ứng phó Thiên đạo, phát động cuộc chiến báo thù.

Thái Cổ Tam Giới đại diện quá khứ của vũ trụ, và Thiên Đạo tượng trưng cho hiện tại.

Từ góc độ này, mâu thuẫn giữa Thiên đạo và Thái Cổ Tam Giới sẽ không bao giờ giải quyết được, vì vậy, chư thần không có cơ hội lựa chọn lảng tránh trận chiến này, ngay cả khi họ phải liều mạng vượt qua kiếp nạn Chư Thần Hoàng Hôn, họ cũng phải chiến đấu Thiên đạo đến cùng.

……

Hôm nay, việc tập kết quân đội ở Thần Giới đã hoàn tất, tôi cũng phải nói lời tạm biệt với Nguyên Duệ.

Lẽ ra tôi nên rời đi từ lâu rồi, mối lo về nhân gian vẫn luôn như ngọn núi đè nặng trong lòng tôi.

Chỉ là tình hình ở Thần Giới còn chưa ổn định, Nguyên Duệ lại đang mang thai, tôi sợ một mình cô ấy không đủ sức trấn áp chư thần của Thái Cổ Thần Giới.

Bây giờ tình hình chung cũng xem như đã êm xuôi, có Thuần Quân ở lại Thần Giới, cũng giúp tôi yên tâm phần nào.

“Sao thế, anh không cùng em xuất trận sao ?” Nguyên Duệ khi biết tôi sắp rời đi, bèn hỏi.

"Anh đã ở lại chỗ này quá lâu, anh lo nhân gian sẽ gặp chuyện phiền phức."

"Thiên Đạo vẫn còn nằm trong nhân quả, việc giết anh ở vực Trả Hồn là đòn cuối cùng của Thiên đạo rồi, trước khi hắn thoát khỏi nhân quả, nhân gian sẽ không xảy ra đại loạn. Nơi đang gặp nguy hiểm chính là vũ trụ hư không nằm ngoài ngân hà. Sở dĩ em vội xuất binh như vậy, thực ra là vì lo lắng đội quân của Tử Thần Thùy Họa sẽ không đủ sức chống đỡ vòng vây tứ phía của quân đội Thiên Đạo.”

"Ôi, anh cũng biết Thùy Họa bây giờ đang rơi vào tình huống nguy hiểm. Nhưng mà, gần đây anh luôn có linh cảm, nhân gian sắp phải đối đầu với nguy cơ còn nghiêm trọng Thái Cổ Tam Giới rất nhiều." Tôi đã nói.

"Tại sao anh lại đột nhiên bất an đến vậy?" Nguyên Duệ hỏi.

"Anh cũng không biết tại sao. Cảm giác này đột nhiên xuất hiện khi anh sử dụng sức mạnh của vận mệnh để đánh bại Lữ Thuần Dương."

"Cái gì? Anh đã sử dụng sức mạnh của vận mệnh?" Nguyên Duệ ngạc nhiên thốt lên.

"Đúng vậy. Anh biết sức mạnh vận mệnh là dùng để đối phó Thiên đạo, nhưng tình hình lúc đó anh không có lựa chọn nào khác. Để cứu em, anh dùng gần hết sức mạnh sinh mệnh, anh hoàn toàn không phải là đối thủ của Lữ Thuần Dương, cho nên anh chỉ đành sử dụng sức mạnh của vận mệnh, chỉ khi đảo ngược thời gian và không gian, chúng ta mới có cơ hội đánh bại ông ta.”

"Em hiểu rồi. Tạ Lan, e là nguy cơ mà nhân gian sắp phải đối mặt còn nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng nữa đó." Nguyên Duệ nghiêm túc nói.

“Nghiêm trọng đến mức nào?” Tôi hỏi.

“Mỗi khi sức mạnh vận mệnh giảm đi một chút, thì sức mạnh của Thiên đạo sẽ được tăng thêm một chút. Nếu vì anh sử dụng sức mạnh của vận mệnh mà Thiên đạo thoát khỏi xiềng xích sớm hơn dự kiến, thì nhân gian gặp phải thảm họa diệt vong”

Nghe đến đây, tôi sững sờ và cảm thấy áy náy vô cùng.

Thực ra lúc đó tôi đã nhận thức được điều này nhưng đáng tiếc tôi không còn lựa chọn nào khác.

“Bây giờ chỉ mong Nữ Đế và Cá Côn có thể kiểm soát được Thiên đạo trước khi hắn ta phục hồi được hoàn toàn sức mạnh, không để hắn thoát khỏi kiếp nạ nhân quả sớm hơn dự kiến. Bằng không, trước khi Thái Cổ Thần Ma tiến quân đến biên giới ngân hà , nhân gian đã Thiên đạo hủy diệt rồi.”

Nói xong, Nguyên Duệ bắt đầu kích hoạt trận Tiên Thiên Ngũ Hành để mở cho tôi một con đường đến thẳng nhân gian.

Vốn dĩ tôi định tự mình ngự kiếm trở về, Nguyên Duệ sắp sinh con, khí huyết yếu ớt hỗn loạn, tôi không dám để cô ấy hao tổn thần niệm.

Bây giờ nghe cô ấy nhắc nhở, tôi mới hiểu tình hình ở nhân gian thực sự nghiêm trọng đến mức nào.

Lần này Nguyên Duệ bố trí trận pháp mất khá nhiều thời gian, khi trận pháp đã xong, thông đạo không gian mở ra, sắc mặt của cô ấy đột nhiên tái nhợt hẳn đi.

Thấy tôi lo lắng không yên, Nguyên Duệ nói: “Đừng lo cho em, là hai đứa con đang đạp thôi. Anh yên tâm, không có gì nghiêm trọng cả. Con của chúng ta mạnh mẽ hơn anh nghĩ rất nhiều. Hỗn Độn Thần Nhãn của em cũng do hai đứa tặng cho mà”

Tôi đã nghe Nguyên Duệ kể chuyện này, Hỗn Độn Thần Nhãn của cô ấy là do sức mạnh của U Huỳnh và Chúc Chiêu tạo ra, mà cái này có liên quan đến hai đứa trẻ trong bụng cô ấy.

“Còn bao lâu nữa thì sinh?” Tôi hỏi.

“Ai biết được chứ, thai nhi người phàm sinh con vào tháng thứ chín, hai đứa đều không phải người phàm. Ai biết hai đứa sẽ giày vò em đến bao giờ nữa. Than ôi, điều em lo lắng bây giờ không phải chuyện lúc lâm bồn, mà là không biết em có sinh ra hai con thú nhỏ hay không." Nguyên Duệ thở dài nói.

“Làm sao có thể chứ, con là do huyết khí của chúng ta dung hòa kết tinh thành, em và anh đều là người nhân tộc, thì hai đứa tất nhiên cũng là người rồi.” Tôi nói.

“Cũng không chắc đâu, anh đừng quên, U Huỳnh và Chúc Chiêu đều là thánh thú hỗn độn. Mặc dù hai đứa con trong bụng em là kết tinh nhờ giao hợp huyết thống của đôi ta, nhưng hai đứa nó cũng mang dấu ấn linh hồn do nghi thức truyền tới. Nhưng, em không quan tâm đến những điều đó, chỉ cần hai đứa sinh ra từ bụng em, thì đó là con của em, em là mẹ của chúng." Nguyên Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chúng sinh bình đẳng, không phân biệt giống loài, đó là lẽ dĩ nhiên thôi.”

“Ha ha, anh thật không hổ danh là Ma Đạo Tổ Sư.” Nguyên Duệ ho khan hai tiếng, hí mắt mỉm cười nói

Thấy Nguyên Duệ trêu chọc mình, tôi cũng cười lớn theo, rồi bước một bước nhảy vào trận pháp…….

Bình Luận (0)
Comment