Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1212 - Chương 1212: Tử Thần Sắp Chết

Chương 1212: Tử Thần Sắp Chết Chương 1212: Tử Thần Sắp Chết

Nhắc đến Tử Thần, Kiêm Hà bỗng dưng im lặng.

Tử Thần không muốn bất kỳ ai nhớ đến mình nữa, nhưng những người đó mãi mãi không bao giờ quên được cô ấy.

Sau khi biến thành một con rồng sa ngã, Ngạo Phong cũng như Thùy Họa, không bao giờ có thể quay trở lại...

Nghĩ tới tình tình hiện giờ của Thùy Họa, trong lòng Kiêm Hà vẫn luôn thấp thỏm không yên.

"Chủ nhân Huyễn Ma, tôi nhìn ra cô đang lo lắng điều gì đó. Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra?" Ngạo Phong hỏi.

"Thùy Họa đang gặp nguy hiểm. Tôi phải lập tức dẫn quân đến chi viện cô ấy."

"Tôi xin nguyện tử chiến trên sa trường." Ngạo Phong nói.

"Cậu đã không còn là đệ tử của Ma đạo, nhưng vẫn sẵn lòng chiến đấu vì Ma đạo sao?" Toàn thân Kiêm Hà run rẩy, cô ấy kinh ngạc nhìn Ngạo Phong hỏi.

Ngạo Phong im lặng và bắt đầu điên cuồng hấp thụ sức mạnh tà ác trong núi Thánh Ma.

Đôi mắt rồng khổng lồ nhắm nghiền, thân rồng to lớn của cậu ấy vặn vẹo giữ cơn đau thấu tận xương tủy vì trong cơ thể chứa quá nhiều sức mạnh tà ác.

Càng hấp thụ nhiều sức mạnh tà ác, Ngạo Phong càng sa vào tà đạo.

Sau khi rút cạn hết toàn bộ sức mạnh tà ác của núi Thánh Ma, thần niệm của Ngạo Phong phóng thẳng lên trời.

Cả ngọn núi Thánh Ma rung chuyển dữ dội, sườn núi đá lăn long lóc, tưởng chừng như sắp sụp đổ.

Cùng lúc đó, nguồn ma ý thuần túy không có trộn lẫn bất cứ sức mạnh tà ác nào đang hừng hực tuôn trào ra từ núi Thánh Ma, hòa vào không trung, hóa thành sinh lực nuôi dưỡng vạn ma.

Công năng lớn nhất của núi Thánh Ma là thanh tẩy ma ý và nuôi dưỡng vạn ma.

Hiện tại Ngạo Phong đã rút cạn toàn bộ sức mạnh tà ác đi kèm với ma ý, núi Thánh Ma không cần phải tiếp tục tồn tại nữa.

Tiếng rồng gầm rống vang vọng khắp trời đất, thân rồng khổng lồ của Ngạo Phong lao ra khỏi núi Thánh. Núi Thánh Ma không ngừng rung lắc, rồi biến thành một đống đổ nát.

Đứng trong đống đổ nát, Kiêm Hà nhìn con rồng sa ngã đang uốn lượn trên bầu trời từ từ khuất xa, lòng đau như cắt, nước mắt rơi đầm đìa.

Thiên đường có lối, Ma đạo quyết không đi.

Cho dù Ngạo Phong tôi có vĩnh viễn bị đầy vào ma chướng, tôi vẫn sẽ đứng dưới địa ngục ngẩng đầu ngắm nhìn Quy Khư!

Đây là lời nhắn mà Ngạo Phong để lại cho Kiêm Hà trước khi cậu ấy xoay rời đi, câu này đã thể hiện thái độ của Ngạo Phong.

Lặng người đứng một hồi lâu, Kiêm Hà nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt còn vương lại trên gò má, khóe miệng cong lên ý cười.

Cô ấy cuối cùng đã tự tin đối diện với A Lê, bởi vì cô ấy cảm thấy dù Ngạo Phong bây giờ đã là một con rồng sa ngã, nhưng cậu ấy càng xứng đáng được yêu thương hơn.

Sau khi Tứ Đại Ác Thần xuất hiện, Thùy Họa lập tức cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của hồn năng ở khu vực chiến trường trung tâm.

Hồn năng không hề biến mất mà nhanh chóng chuyển hóa thành hơi thở tà ác, Thùy Họa không thể hấp thụ chúng nữa.

Cô ấy biết tất cả những điều này đều có liên quan đến Tứ Đại Ác Thần, nhưng cô ấy không có cách nào ngăn chặn không cho nó xảy ra.

Lúc này, Thùy Họa đang bị bao đại quân Đoạn Ly vây kín xung quanh, Tu La Vương và hai tên ma tướng mạnh nhất dưới quyền chỉ huy của ông ta đang dồn hết sức tập trung tấn công cô ấy.

Tứ Đại Ác Thần đã phong tỏa hoàn toàn khu vực chiến trường, bốn trăm vạn đại quân Ác Thần cũng đang ồ ạt kéo đến đây chi viện.

Lúc này Thùy Họa thật sự rơi vào nguy hiểm, tứ cố vô thân, bị kẻ địch bao vây bốn bề.

Không chỉ mất đi hồn năng, nguồn sức mạnh chiến đấu chủ yếu, mà thần niệm của Thùy Họa cũng sắp cạn kiệt.

Nếu cô ấy vẫn tiếp tục chém giết đại quân Đoạn Ly, thì ngay khi đại quân bị tiêu diệt, cô ấy cũng chỉ còn nước chết chung với kẻ thù.

Sắc mặt của Tu La Vương càng lúc càng tàn ác hơn, sát khí của ông ta tăng vọt.

Đến lúc này rồi, ông ta vẫn chưa đủ can đảm mời Tử Thần dự buổi tiệc Hồng Môn Yến.

Tứ Đại Ác Thần cũng không có ý định ra tay, chỉ cần Tử Thần chưa kiệt sức, không ai trong số bọn chúng có gan giành cơ hội lập công.

Ngay cả khi Tử Thần gặp bất lợi, bọn chúng cũng phải thủ sẵn thế chớp lấy thời cơ giết chết đối phương chỉ bằng một đòn duy nhất.

Tám trăm vạn đội quân của Tu La Vương, đã bị Tử Thần tiễn xuống địa ngục gần hết, chỉ còn lại mười mấy vạn quân, lúc này, thần niệm của Thùy Họa cuối cùng cũng cạn kiệt.

Cô ấy tất nhiên biết mình đã không còn sức chiến đấu, vì thế cô ấy cũng không tiếp tục tàn sát mười mấy vạn đại quân Đoạn Ly.

Thùy Họa lơ lửng trên không, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, máu tươi nhuộm đỏ cơ thể cô ấy. Mười mấy vạn quân Đoạn Ly chỉ dám bao vây xung quanh, không kẻ có dũng khí tiến lên phía trước.

Ánh lửa đen trong mắt cô ấy đã vụt tắt, lưỡi hái Tử Thần cũng mất đi vầng hào quang sắc bén.

Nhưng cho dù Tử Thần đã như ngọn đèn trước gió, Tu La Vương vẫn không hề nhúc nhích.

Thật nực cười là ban đầu ông ta còn dám thèm muốn vẻ đẹp mặn mà của Tử Thần, nhưng lại không biết trên đời này có một số người ông ta không thể mạo phạm.

Năm xưa, Nam Hải Long Tộc cả gan xúc phạm Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn, cuối cùng khiến toàn tộc bị tiêu diệt không còn một mống.

Ngày nay, Tu La Vương dám thèm muốn vẻ đẹp của Tử Thần, đã khiến toàn bộ tám trăm vạn đại quân Tu La tan thành tro bụi.

"Tử Thần, ngày tàn của cô đã đến rồi." Tu La Vương lớn tiếng nói.

"Tốt lắm, vậy ai sẽ xử lý ta đây?" Thùy Họa quét mắt nhìn xung quanh, bình tĩnh nói.

Nói đến đây ai cũng câm như hến, Tu La Vương mở miệng ấp úng cũng không dám đáp lời.

Lúc này tướng quân Đoạn Ly bước ra ra, lớn tiếng nói: “Có ta đây.”

"Ta vốn tưởng tộc Tu La chỉ có mấy kẻ hèn nhát, không ngờ vẫn còn một dũng sĩ đấy. Thật đáng tiếc..."

"Có cái gì đáng tiếc?" Tướng quân Đoạn Lý kia hỏi.

"Đáng tiếc, nhà ngươi không xứng."

Nói xong, Thùy Họa vung lưỡi liềm Tử Thần lên không trung.

Không ai ngờ Tử Thần còn dám dùng toàn lực tấn công tên kia dù bản thân đang cận kề cái chết, tướng Đoạn Ly giật mình không kịp phản ứng, đến khi Tu La Vương muốn ngăn cản thì đã quá muộn.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên, ngay sau đó liền thấy cái đầu to của tướng quân Đoạn Ly bay thẳng lên trời, máu phụt ra văng tung tóe khắp nơi.

Tướng Đoạn Ly tuy đã chết nhưng hồn phách của ông ta vẫn chưa bị tiêu diệt, điều này chứng tỏ sức mạnh chiến đấu của Tử Thần quả thực đã cạn kiệt rồi. Tuy nhiên, cho dù là thế, cũng không có ai dám chủ động tiến lên so tài với Tử Thần và thi hành án tử cho cô ấy.

"Còn ai nữa?" Thùy Họa hỏi.

Lần này, toàn bộ binh linh xung quanh đã ngậm chặt miệng, không ai dám mạo hiểm tính mạng đứng ra đấu một chọi một với Tử Thần.

Tu La Vương xua tay, ra hiệu cho mười mấy vạn quân còn lại tiếp tục bao vây Tử Thần...

Bình Luận (0)
Comment