Nghe theo mệnh lệnh của Tu La Vương, mười mấy vạn quân còn lại tiếp tục không ngừng vây đánh Thùy Họa.
Máu nhuộm đỏ tầm mắt Thùy Họa, ngọn lửa linh hồn thiêu đốt thần hồn kẻ thù, nhưng không thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô ấy.
Sau khi hoàn thành lần niết bàn thứ chín, Thùy Họa đã một mình chịu đựng nỗi cô đơn.
Từ giờ sẽ không còn ai có thể lắng nghe những suy nghĩ của cô ấy, sẽ không còn ai chia sẻ nỗi lo toan của cô ấy, bản thân cô ấy cũng không bao giờ có được những giây phút bình yên.
Ngồi trên pháo đài Băng Sương, xung quanh cô ấy chỉ có những bông tuyết trắng lạnh lẽo thổi vi vu theo làn gió.
Mặc dù hai mắt nhắm nghiền nhưng cô ấy cũng không bao giờ ngủ được.
Thần niệm của Thùy Họa đang bị rút cạn nhanh chóng, sau khi mất đi hỗ trợ của hồn năng, cơ thể Tử Thần cũng bắt đầu chi chít đầy vết sẹo dài ghê sợ.
Lưỡi hái Tử Thần trong tay cô ấy càng ngày càng nặng nề như chì, sức công phá cũng càng lúc càng suy giảm.
Thùy Họa biết mình không thể kiên trì lâu hơn nữa, hôm nay cô ấy đã không còn đường thoát rồi.
Và rồi, khi tên lính tộc Tu La cuối cùng ngã xuống, thần niệm của Thùy Họa đã chính thức cạn sạch.
Cơ thể cực kỳ suy nhược của cô ấy đã không còn đủ sức đứng vững.
Nửa người của cô ấy khom xuống, đứng giữa một núi xác chết, ngọn lửa linh hồn vẫn đang không ngừng thiêu đốt xung quanh.
Lúc ý thức mơ mơ màng màng, Thùy Họa bắt đầu nhớ lại quá khứ.
Cách đây rất lâu, cô ấy cũng từng chiến đấu không ngừng, liều mạng quét qua hàng vạn quân lính để mở ra một con đường máu.
Khi đó cô ấy là tướng Phá Quân của Ma đạo, nhận trọng trách chiến đấu vì Ma đạo, phía sau cô ấy còn có hàng ngàn đệ tử Ma đạo đang ngày đêm cầu mong một cuộc sống bình yên.
Khi đó cô ấy không chỉ chiến đấu một mình, mà còn có cả Sát Phá Lang tam phương tứ chinh.
Giờ đây khi bản thân đã đứng trước bờ vực của cái chết, Thùy Họa không thể kìm nén được cảm xúc dồn nén trong lòng nữa.
Dường như cô ấy nghe thấy một tiếng băng vỡ tan, hồi ức của quá khứ cứ như dòng thủy triều cuốn vào, thoáng chốc bao quanh và nhấn chìm cô ấy...
Sống chết nhọc nhằn, cùng nhau thề nguyện. Nắm lấy đôi tay, trăm năm bạc đầu.
Ma đạo đã có chủ mẫu, không còn là cô ấy nữa, mà cô ấy cũng không thể oán thán một lời, vì chính cô ấy là người lựa chọn ra đi.
Nếu như nói không oán hận thì chính là giả, trong mắt Thùy Họa không thể lẫn một hạt cát, cô ấy vốn đã không chấp nhận được Kiêm Hà, làm sao có thể mở lòng khoan dung cho Mộ Dung.
Lúc cô ấy mạnh mẽ đứng vững trên đôi chân của mình, cô ấy tất nhiên có thể đóng băng trái tim mình, nhưng giờ đây cô ấy còn yếu ớt hơn một người phụ nữ phàm trần bình thường.
Tóc em đã bạc trắng vì anh, anh nên trân trọng em mới phải.
Hiện tại, cô ấy phải một mình chống chọi đến giây phút cuối cùng, còn ai sẽ đến bên cạnh che chở cho cô ấy đây?
Đơn độc chiến đấu một mình, đến chết cũng cô đơn một mình.
Thùy Họa không hối hận về sự lựa chọn của mình, cô ấy chỉ không hài lòng với kết quả bi đát này mà thôi.
Cô ấy thực sự muốn chạy đến hỏi người đó và hỏi anh ấy tại sao lại tặng danh phận chủ mẫu Ma đạo cho Mộ Dung mà không cho cô ấy.
Rốt cuộc là ai đã phá vỡ lời thề trước?
Ngày ấy nói lời chia tay, anh ấy đã hứa sẽ mãi mãi đợi cô dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra.
Lời nói ngày xưa đâu rồi?
Thùy Họa mất đi sức mạnh của Tử Thần, trong lòng tràn ngập oán hận trách cứ, cả lý trí lẫn tình cảm dường như đã quay trở lại thành cô gái nhà họ Lâm yếu đuối bốn trăm năm trước.
Điều cô ấy muốn chính là trở thành một người vợ được chồng hết lòng yêu thương, không phải một vị tướng Phá Quân oai phong lẫm liệt, cũng không phải là một Tử Thần lạnh lùng tàn nhẫn.
Tuy nhiên, Thiên đạo muốn hủy diệt thế gian, nếu muốn bảo vệ Ma đạo và người mình yêu, cô ấy chỉ có thể lựa chọn hy sinh bản thân mình.
Vì theo đuổi sức mạnh của Tử Thần, cô ấy hiến dâng tình cảm của chính mình.
Bây giờ, cuối cùng cô ấy cũng hối hận rồi.
Thùy Họa đã đánh giá quá cao sức mạnh này, lầm tưởng bản thân sẽ không bao giờ hối hận, nhưng khi cái chết thực sự ập đến, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng chua xót.
Cô ấy đứng thẳng người lên và nhìn về phía xa.
Hy vọng có thể nhìn thấy người đó một lần nữa trước khi thần hồn cô ấy bị hủy diệt.
Cô ấy muốn nhìn lại quê hương Ma đạo mà mình đã chiến đấu hết lòng để bảo vệ, cũng muốn một lần nữa ngắm nhìn gia đình của mình, Đạo Tổ trong lòng cô ấy.
Không may thay, cô ấy vẫn không thể nhìn thấy gì cả.
Ở nơi vũ trụ hư không sâu thẩm vô cùng cô đơn, vì sao lãnh đạm thờ ơ, bóng tối tồn tại vĩnh viễn...
"Tu La Vương, tại sao ngươi vẫn chưa chịu ra tay?" Ác Thần Phẫn Nộ, một trong Tứ Đại Ác Thần hét lên.
"Tám trăm vạn đại quân Tu La đã bị một mình Tử Thần tiêu diệt, không ngờ ngay cả dũng khí báo thù rửa hận cho họ ngươi cũng không có." Ác Thần Kiêu Ngạo cũng bắt đầu giở giọng chế nhạo.
Nếu như trước đây, khi Tu La Vương vẫn còn được một trăm vạn binh lính Tu La phò trợ, Tứ Đại Ác Thần nhất định sẽ không bao giờ dám vô lễ với ông ta như vậy, nhưng bây giờ, toàn bộ tám trăm vạn quân Tu La đã bị tiêu diệt không còn một mống, đã thẳng thừng dẫm đạp lên lòng kiêu hãnh thường ngày của Tu La Vương.
Điều nực cười nhất là, dù Tử Thần bây giờ đã sức cùng lực kiệt, chẳng khác nào ngọn đèn cạn dầu, thế nhưng ông ta vẫn không có gan tự tay giết chết cô ấy.
Tuy nhiên, lời chế nhạo của Tứ Đại Ác Nhân đã khơi dậy ngọn lửa phẫn nộ trong lòng ông ta, cơn giận biến thành sát khí, Tu La Vương tiến lên bước về phía Tử Thần.
Chiến giáp Thập Nhị Phẩm Huyết Liên, đôi song kiếm Nguyên Đồ và A Tị sắc bén lóe sáng hừng hực sát khí.
Từ xa xưa, hình tượng chiến giáp Thập Nhị Phẩm Huyết Liên, hai tay cầm song kiếm của Tu La Vương rất anh dũng và oai phong, đại quân Tu La luôn bất khả chiến bại bách chiến bách thắng, không kẻ nào dám làm càn trước mặt ông ta.
Bây giờ ông ta đã bị Tử Thần chà đạp danh dự, đá khỏi khỏi thần tế. Trong lòng ngoài hối hận, thì chỉ còn lại nỗi căm phẫn và trái tim muốn trả thù.
Tu La Vương không còn tư cách để sỉ nhục Tử Thần, buộc phải âm thầm hiến tế đôi song kiếm.