Hình bóng “Thùy Họa” do Thiên đạo hóa ra, dù chỉ là một bóng lưng cũng đủ khiến tôi mê mẩn, những ký ức của quá khứ và tương lai bỗng chốc ùa về trong đầu.
Có người giống như nốt ruồi chu sa trong lòng, dù bạn có quên hết mọi thứ trên đời, nhưng cũng không bao giờ quên được cô ấy.
Thiên đạo quả đúng là kẻ âm hiểm, thứ mà hắn tạo ra đầu tiên dáng vẻ của Thùy Họa khi mới nhập niết bàn. Trước khi Thùy Họa nhập niết bàn, cô ấy chính là người vợ danh chính ngôn thuận cưới hỏi rõ ràng của tôi, tuy là kết đôi âm dương, nhưng mọi nghi lễ của minh hôn và dương hôn đều được tiến hành chu đáo, không thiếu sót bất kỳ điều gì.
Lúc đó cô ấy vẫn gánh trên vai mệnh cách Phá quân, cô ấy chính là tướng quân chinh chiến nơi sa trường của Ma đạo.
Từ lúc bắt đầu niết bàn, số phận của Thùy Họa bắt đầu đi chệch hướng, cho đến khi cô ấy quên đi mọi thứ sau lần niết bàn thứ chín, thì cô ấy đã không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa.
Không biết Thiên đạo làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Thùy Họa đứng trước mặt mình, trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy bất lực và cay đắng.
Thậm chí, lần đầu tiên tôi thấy lập trường của mình về vận mệnh bị lung lay.
Bởi vì suy cho cùng, thứ ngăn cách tôi và Thùy Họa không phải là Thiên đạo mà là vận mệnh.
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, thì Thiên Đạo bỗng xoay người lại.
Đó quả thực là khuôn mặt của Tử Thần, trong đáy mắt còn bùng lên ngọn lửa đen.
“Ngươi có phải là Thiên đạo không?” Tôi hỏi.
"Suốt hàng vạn năm qua, chưa từng có người phàm nào được tới gần ta như vậy, Ma Đạo Tổ Sư, chắc hẳn nhà ngươi phải cảm thấy rất vinh dự, bởi vì ngươi có tư cách nói chuyện cùng ta."
"Thiên đạo, tại sao ngươi lại làm như vậy?"
"Ý ngươi là ta biến thành gương mặt của vợ ngươi?" Thiên đạo mỉm cười nói.
"Đúng vậy, tại sao ngươi không dùng chính gương mặt của ngươi đấy?"
“Mọi vật một việc đều do chính tay ta tạo ra, mọi thứ đều nhờ ta, ta chính là tất cả.”
Nói xong, Thiên đạo tiếp tục thay đổi diện mạo, từ cha mẹ, anh trai tôi, Phật Gia Vương Gia, Bạch Hà Sầu, Tạ Lưu Vân, Kiêm Hà, Lữ Thuần Dương, Tạ Lưu Vân và những người khác mà tôi từng gặp trong đời này đều lần lượt xuất hiện.
Cuối cùng, khuôn mặt của Thiên đạo dừng lại trên khuôn mặt hiền từ của Nguyên Duệ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt này, thần hồn tôi chợt rung động, tim tôi bất giác đập nhanh hơn.
Nguyên Duệ do Thiên đạo hóa thành không phải là nàng tiên Côn Lôn thánh thiện, cũng không phải là Thái Cổ Chiến Thần oai phong lẫm liệt, mà là một người mẹ hiền từ mẫu mực.
Điều này chứng tỏ Thiên đạo đã biết Nguyên Duệ có thai và biết cô ấy đang mang thai con của tôi.
"Thiên đạo, tại sao ngươi muốn diệt thế?" Ta hỏi.
“Ta là người tạo nên trời đất này, ta là người tạo hóa chúng sinh, vạn vật trên trời hay dưới đất đều là do chính tay ta tạo ra. Nhưng chính ta lại không thể làm được điều mình muốn, ngươi nói đi, tại sao ta muốn diệt thế hả?" Thiên đạo hỏi lại.
"Trên đời vạn vật đều do trời đất tạo ra, có liên quan gì tới ngươi?"
"Ma Đạo Tổ Sư, ngươi hỏi câu này, chỉ càng chứng tỏ ngươi là đồ thiếu hiểu biết. Ta sinh ra vào lúc tiên thiên ngũ hành tan rã, nếu trời không sinh ra ta, vũ trụ vĩnh viễn chìm vào màn đêm tối tăm. Cho nên, cái tên Thiên đạo chỉ là danh hiệu mà thế hệ sau gọi ta thôi, nhà ngươi thì biết gì lai lịch của ta hả.” Thiên đạo nói.
“Cậu ấy không biết, nhưng ta biết.” Côn vốn luôn giữ im lặng đột nhiên cất lời.
"Ồ?"
"Từ xa xưa, có vị thần vĩ đại, U Huỳnh và Chúc Chiêu. Vị thần vĩ đại là tên cũ của ngươi, nhưng thật đáng tiếc ngươi đã sa đọa rồi, không còn xứng với từ vĩ đại nữa" Côn nói.
"Tại sao lại nói ta sa đọa? Ta từng đề cao ánh sáng và trật tự, hy vọng chúng sinh có thể sống trong hòa bình, thậm chí còn ban cho họ phép trường sinh để giảm bớt tranh chấp. Nhưng kết quả thì sao? Kết quả vẫn là hỗn loạn liên miên không dứt. Ta càng cho bọn chúng nhiều thứ, càng khiến chúng tham lam thèm muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.” Thiên đạo nói.
"Đây không phải nguyên nhân khiến ngươi sa ngã, tất cả bởi vì đầu óc của ngươi đã bị sức mạnh hắc ám ô nhiễm."
"Ô nhiễm? Thế giới mà ta tạo ra càng ổn định, thì sự hỗn loạn và mưu tính mà nó gây ra trong vũ trụ càng điên rồ hơn. Trong suốt hàng vạn năm qua, ta đã quá mệt mỏi khi phải chứng kiến lòng tham vô độ của chúng sinh, càng mệt mỏi khi phải gồng mình chống lại sức mạnh tà ác từ bên ngoài vũ trụ tối tăm."
"Cho nên, ngươi quyết định từ bỏ thân phận vị thần vĩ đại sao?" Côn hỏi.
"Đúng vậy, ta cho rằng sở dĩ hỗn loạn tà ác không thể tiêu trừ, chính bởi vì pháp tắc trời đất đều đã sai, trời có nhiều ánh sáng tức sẽ có nhiều bóng tối, có bao nhiêu thiện sẽ có bấy nhiêu ác. Pháp tắc trời đất này đã sai hết rồi. Và sai lầm này phải được sửa chữa.”
"Ngươi định làm cách nào để sửa chữa nó?" Tôi hỏi.
"Thế giới ở quá khứ đã bị ta hủy diệt, chính tay ta cũng sẽ hủy diệt thế giới hiện tại. Sau khi tất cả tan thành cát bụi, ta sẽ sáng tạo ra một thế giới có tương lai hoàn toàn mới, với tư cách là chủ nhân của vũ trụ, tạo ra quy luật mới cho trời đất.”
Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến Thiên đạo sa ngã.
Với tầm nhìn hiện tại của tôi, tôi không thể khẳng định tầm nhìn của hắn là đúng hay sai.
Tuy nhiên, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được quyết tâm hủy diệt thế giới của hắn. Nếu không thể ngăn cản, hắn sẽ dẫn dắt vũ trụ từng bước sa vào con đường hủy diệt.
Về tương lai của thế giới mới mà hắn nói sẽ tồn tại như thế nào, thì không ai biết.
Nghe lời biện hộ Thiên đạo, ý chí của tôi có chút lay động.
Chẳng lẽ những gì Thiên đạo nói đều là chân lý đúng, còn những kẻ chống lại hắn như chúng ta mới sai sao?
Tôi nhìn sang Côn, mong ông ấy có thể giúp tôi tìm ra câu trả lời.
“Tạ Lan, cậu có biết pháp tắc trời đất bây giờ là gì không?” Côn thấy ta nghi hoặc, liền hỏi ta một câu.
“Trời đất rộng mênh mông, không biết tận cùng, ngày đêm lập đi lập lại.” Tôi nói.
"Cậu sai rồi, đây chỉ là vẻ ngoài của pháp tắc trời đất thôi, chứ không phải bản chất của nó."
"Ồ, vậy thì là cái gì vậy?"
"Một âm một dương gọi là Đạo, âm dương khó lường gọi là thần. Câu nói này giải thích chính là pháp tắc hiện hành của trời đất. Sống và chết, âm dương, ánh sáng và bóng tối, thiện và ác, đối lập nhau và cùng tồn tại, không tuân theo bất kỳ trật tự nào, nhưng lại mang đến một sự cân bằng không thể nào phá vỡ. Những gì Thiên đạo nói là đúng, cái ác không thể bị tiêu diệt và bóng tối không thể bị trục xuất hoàn toàn. "Côn nói.
"Ông cũng nghĩ Thiên đạo nói là đúng sao?" Ta kinh ngạc hỏi Côn.
"Ha ha, ta không biết đâu là đúng đâu là sai, ta chỉ biết giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền." Côn cười lạnh nói.
“Ý ông là sao?” tôi hỏi.
"Trời muốn giết người, tại sao chúng ta không thể chống cự chứ?"
"Ồ, ông có lý."
Lời phản bác của Côn trông có vẻ rất đơn giản và thô thiển, nhưng nó ngay lập tức đánh thức tôi.
Tại sao phải quan tâm đúng sai, đúng theo lời Côn nói, trời muốn giết người, tôi không muốn bị giết nên đương nhiên sẽ phản kháng.
"Thiên đạo, ta chỉ hỏi ngươi, khi nào mới trả cho ta cơ duyên hóa thân thành chim mà ngươi đã nợ ta đây hả?" Sau khi giải thích cho tôi nghe, Côn quay đầu hỏi Thiên đạo.
"Chờ sau khi sức mạnh của ta khôi phục, tất nhiên sẽ ban tặng cơ duyên cho ngươi." Thiên đạo nhàn nhạt nói.
"Haha, ta còn có thể tin ngươi được sao?" Côn chế nhạo.
"Nếu ngươi tin thì sao? Nếu ngươi không tin thì sao? Hôm nay ngươi có thể làm gì ta đây hả?" Giọng điệu của Thiên đạo bỗng trở nên lạnh lùng sắc bén.
Nói đến đây, mọi thắc mắc đều đã được làm rõ, đôi bên chính thức trở mặt thành thù.
Mặc dù Côn đã cảnh báo trước chúng tôi không thể giữ chân Thiên đạo quá lâu, nhưng mà, chúng tôi cũng không có ý định để hắn rời khỏi một cách dễ dàng đâu.
Bây giờ bậc thang lên trời vẫn chưa mở ra, Thiên đạo không còn nơi nào để trốn nữa.
Côn nhất định phải đánh một trận để giải quyết mọi ân oán với Thiên đạo, mà tôi cũng vậy, đệ tử Ma đạo vạn kiếp thiên hồng đều do Thiên đạo mà ra, bao gồm cả cái chết của Tạ Mạt Lăng, bây giờ đến lúc phải đòi lại nợ này rồi.