Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1227 - Chương 1227: Ngọc Hư Tiên Đài (2)

Chương 1227: Ngọc Hư Tiên Đài (2) Chương 1227: Ngọc Hư Tiên Đài (2)

“Không có.” Tôi rất muốn nói chân tướng cho Côn hay, lời thốt ra đến miệng không tự chủ được lại nói dối.

“Hoặc cũng có thể tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, tôi vẫn luôn cảm thấy lần nảy Thiên Đạo và Vận Mệnh chơi một ván tất tay như vậy tất không thể nào đơn giản được, Thiên Đạo chắc chắn còn có con át chủ bài của riêng mình. Tứ Linh Thần Thú, Thái Cổ Tiền Dân, đại quân Vực Sâu, mấy thứ này cũng chỉ đủ để đối phó với Thái Cổ Tam Giới và chúng sinh Lục đạo ở nhân gian, Thiên Đạo nếu muốn đánh bại Vận Mệnh để trở thành chủ nhân của vũ trụ, chỉ dựa vào những thứ này hãy còn chưa đủ.” Côn nói.

“Ngài cho rằng con át chủ bài của Thiên Đạo là gì?” Tôi hỏi.

“Chính là hai Thần Thú U Huỳnh và Chúc Chiếu.”

Côn nói, hai đại Thần Thú U Huỳnh và Chúc Chiếu này, dù là kẻ nào thì sức mạnh cũng chẳng hề thua kém ngài ấy.

Nếu bọn họ quay lại một lần nữa để giúp Thiên Đạo chiến đấu sẽ chẳng khác nào sự hội ngộ của ba sao Sát Phá Lang năm xưa.

Lấy khí thế mạnh mẽ không gì có thể áp đảo, trực tiếp phá vỡ xiềng xích của Vận Mệnh.

Hiện giờ Thiên Đạo mới chỉ thoát khỏi nhân quả của nhân gian, thế nhưng xiềng xích của Vận Mệnh hãy còn đó.

Đây mới là chuyện khiến Côn lo lắng nhất.

“U Huỳnh và Chúc Chiếu nhất định sẽ giúp Thiên Đạo chiến đấu sao?” Tôi hỏi.

“Cậu hỏi ta câu hỏi này vậy cũng chẳng khác nào câu hỏi của tôi dành cho cậu, Tham Lang và Phá Quân có giúp cậu chiến đấu hay không?”

Tuyết Dương mang mệnh cách Tham Lang, Thùy Họa mang mệnh cách Phá Quân.

Tuyết Dương chết chẳng từ nan, điểm này tôi không hoài nghi chút nào, thế nhưng Thùy Họa đã có sứ mệnh mới của riêng mình.

Sau chín lần niết bàn, Thùy Họa đã quên đi tất cả, chưa chắc cô ấy đã tuân theo sự sắp đặt của mệnh cách Phá Quân, huống hồ cái gọi là mệnh cách Phá Quân đã sớm bị cô ấy luyện hóa, hấp thụ, dung hợp vào trong thần cách của Tử Thần, giờ đây sức mạnh số mệnh nhân quả đã không còn ràng buộc gì với cô nữa rồi.

“Khương Tuyết Dương sẽ vẫn vì tôi mà chiến đấu như trước, thế nhưng Lâm tướng quân giờ đây đã có suy nghĩ riêng của mình, không còn là tướng quân của Ma đạo tôi nữa rồi.” Tôi đáp.

“Lâm Thùy Họa có thể thoát khỏi sự ràng buộc của sức mạnh số mệnh và nhân quả là bởi vì cô ấy đã thức tỉnh thần cách Tử Thần. Mà kẻ duy nhất trên thế giới này không bị ràng buộc bởi sức mạnh nhân quả, số mệnh chính là Tử Thần, nếu tương lai cô ấy có giúp cậu mà chiến đấu chẳng qua cũng chỉ vì niệm tình cảm giữa hai người chứ không phải vì số mệnh Phá Quân.”

“Tôi đã biết điều đó từ rất lâu rồi.”

“Vấn đề là, có thể giống như Tử Thần cũng chỉ có một người, U Huỳnh và Chúc Chiếu dựa vào cái gì để thoát khỏi số phận của chính họ? Nếu như không thể thoát khỏi, vậy thì khi bọn họ quay lại nhất định sẽ trở thành kẻ giúp đỡ Thiên Đạo, bị Thiên Đạo điều khiển.”

“Thật sự không có cách nào thay đổi được số phận của bọn họ hay sao?” Tôi hỏi.

“Vận mệnh huyền bí khó lường, thế nhưng số phận là thứ đã được định sẵn, ngay bản thân Vận Mệnh cũng khó mà can thiệp vào nhân quả giữa bọn họ với Thiên Đạo.”

Những lời này khiến lòng tôi thấy chán nản, nặng nề vô cùng

Ngày ấy Nguyên Duệ đã nói với tôi, chỉ cần sinh ra từ bụng của mình vậy thì đó chính là con của cô ấy, cô ấy chính là mẹ của lũ nhóc.

Nếu bây giờ tôi lại nói với cô ấy rằng nhóc con trong bụng không nên có mặt trên đời, cô ấy biết làm thế nào đây?

Mười tháng hoài thai, tâm tâm niệm niệm muốn làm một người mẹ, dựa vào danh phận chủ mẫu Ma đạo của cô ấy, muốn cô ấy tự mình ra tay với con mình sẽ khó khăn nhường nào cơ chứ?

Huống hồ trong thần hồn của lũ nhóc mặc dù có in dấu ấn của U Huỳnh và Chúc Chiếu, thế nhưng sinh mệnh mới của hai đứa lại đến từ sự giao hòa máu huyết giữa tôi với Nguyên Duệ.

Cũng giống như tôi đây, dù phải gánh vác số mệnh thế nào đi nữa, tôi vẫn mãi là con trai thứ hai nhà họ Tạ, rõ ràng lũ nhóc thực sự là con của tôi và Nguyên Duệ mà.

“Tạ Lan, cậu đang nghĩ gì vậy?” Có lẽ vì thấy tôi thất thần quá lâu, Côn cất giọng hỏi.

“Vận Mệnh chỉ là rất khó can thiệp vào nhân quả giữa Thiên Đạo với U Huỳnh, Chúc Chiếu chứ không phải tuyệt đối không thể, có đúng vậy không?”

“Đúng vậy, số mệnh cũng không phải là không thể giải.”

“Vậy phải làm như thế nào?”

“Trừ phi còn có một nhân quả hoàn toàn mới được sinh ra, so với mối nhân quả giữa Thiên Đạo với U Huỳnh, Chúc Chiếu còn mạnh hơn, nếu là như vậy, tức cũng đồng nghĩa với việc đã cho U Huỳnh, Chúc Chiếu sự tự do lựa chọn. Thế nhưng, quan hệ giữa U Huỳnh, Chúc Chiếu với Thiên Đạo chẳng khác gì quan hệ giữa Sát - Phá – Lang, trên thế giới này còn sức mạnh nhân quả nào có thể sánh bằng kia chứ?”

“Có, nhưng tôi không chắc chắn.” Tôi nói.

“Cái gì?”

“Hiện giờ chưa thể nói.”

Liên quan đến huyền cơ của Vận Mệnh, tôi không dám nói, cũng không thể nói.

Thiên Đạo mặc dù bất khả chiến bại, thế nhưng Vận Mệnh cũng không thể coi thường.

……

“Tạ Lan, sắp tới Ngọc Hư Tiên đài rồi, quãng đường tiếp theo cậu phải chuẩn bị tinh thần.”

“Thiên Đạo rốt cuộc là gì?”

“Thiên Đạo là bậc toàn năng vượt lên trên tất cả chúng sinh trong vũ trụ, hóa thân cũng có nghìn vạn, nhật nguyệt tinh hà đều có thể xưng là Thiên Đạo, thế nhưng kẻ mà hôm nay cậu cần gặp có lẽ là một người.”

Mỗi bước đi tiếp theo đều đang điên cuồng thiêu hút thần niệm và sinh cơ của tôi.

Cũng còn may, dưới sự bảo vệ của Côn, cuối cùng tôi cũng thành công đặt chân đến Ngọc Hư Tiên đài, ánh mắt đầu tiên của tôi chạm phải bóng lưng của một người phụ nữ.

Chiến giáp khô lâu màu vàng kim, lưng đeo hạo kỳ tứ diện long hồn.

Tóc trắng như tuyết, dáng vẻ cao ngạo lại quật cường.

Trong tay cô ấy cầm một thanh trường đao màu đen, tôi nhớ tên của thanh đao này, hình như gọi là Hồn Chi Bi Thương, được biến ra từ thanh đao Trấn Yêu khi tấn công Tổ đình trên núi Thái m, là thần binh số một của Minh giới được ghi chép trong Đạo Tàng.

Sở dĩ nó được coi là thần binh xếp số một là bởi vì khi ấy nhân gian chưa có bất kỳ ghi chép nào về lưỡi hái Tử Thần.

Nhìn thấy bóng lưng của Thùy Họa, trái tim tôi chợt run rẩy.

Rõ ràng biết Thùy Họa trước mắt tôi đây là do Thiên Đạo hóa thành, ánh mắt vẫn không thể nào rời khỏi bóng lưng cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment