Cùng Côn cất bước đi trong gió tuyết.
Uy áp của Thiên Đạo đã bị Côn bao phủ hoàn toàn, toàn thân tôi được thả lỏng.
“Sự trưởng thành của cậu so với tưởng tượng của ta quả là nhanh hơn rất nhiều, thế nhưng khi đấu với Thiên Đạo, nếu chỉ dựa vào sức mạnh vận mệnh mà bản thân cậu nắm giữ chỉ e là chưa đủ.” Côn nói.
“Trời diệt chúng sinh, chúng sinh diệt trời, tôi cũng chỉ là kẻ thừa mệnh chắp bút mà thôi.” Tôi đáp.
“Không, cậu sai rồi, thân phận của cậu không đơn giản chỉ là người chấp bút đâu.”
“Tôi không nghĩ ra được bản thân còn có thể làm được việc gì.” Tôi nghĩ một hồi rồi nói.
“Vận Mệnh đã thất bại một lần, đây là cơ hội cuối cùng để nó đánh bại Thiên Đạo, trên người cậu hãy còn con át chủ bài đang ẩn giấu.”
“Là gì chứ?” Tôi hỏi.
“Đến lúc đó thì cậu sẽ biết, cụ thể là cái gì thì ta cũng không rõ.”
Chúng tôi bước đi rất chậm, vừa đi vừa nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ của Côn dường như chẳng chút sốt ruột, rõ ràng biết Thiên Đạo đang trên đỉnh Ngọc Trụ, thế nhưng ngài ấy không hề vội vàng.
Điều này khiến tôi hết sức tò mò, nhịn không được bèn nhắc nhở: “Thiên Đạo đang ở phía trước.”
“Ta biết.” Côn nhàn nhạt đáp.
“Vì sao chúng ta không nhanh chóng tìm ông ta?”
“Thấy hay không thấy thì ông ta đều ở đó. Sớm một chút hay muộn một chút cũng chẳng có gì khác nhau.”
“Vì sao lại không có gì khác nhau, giờ đây sức mạnh Thiên Đạo đã bị tổn hại, có lẽ chúng ta có thể liên thủ trấn áp ông ta.”
“Tạ Lan, hai thế hệ Ma Đạo Tổ Sư đều dựa vào sức mạnh Vận Mệnh để chống lại Thiên Đạo đã ba nghìn năm, lẽ nào đến giờ cậu vẫn không thừa nhận Thiên Đạo bất khả chiến bại hay sao?” Côn dừng bước, nhìn tôi hỏi.
“Lẽ nào thêm cả ngài cũng không được?” Tôi hỏi.
“Thiên Đảo chỉ tổn hại sức mạnh, Đạo hạnh của ông ta hãy còn đó, nếu ở nhân gian thì ta quả thực có năng lực kiềm chế ông ta, thế nhưng cậu nên biết rằng nếu ta dốc toàn lực đối địch với Thiên Đạo sẽ gây ra hậu quả như thế nào cho nhân gian.”
“Hậu quả là gì?”
“ m dương mất cân bằng, Tam giới đại loạn, chắc chắn sẽ dẫn đến đại kiếp diệt thế.”
Chân thân của Côn cực kỳ to lớn, uy năng cũng không thể nhìn thấu.
Quy Khư chính là do huyền quan của ngài ấy sở hóa thành, Quy Khư rộng cả vạn dặm, chẳng khác gì so với nhân gian.
Nếu Côn và Thiên Đạo dốc toàn lực chiến đấu với nhau, kết giới nhân gian chắc chắn không thể chịu nổi năng lượng tỏa ra từ công kích của họ.
Cho dù Tam giới nhân gian bị hủy diệt toàn bộ, kết cục tốt nhất đổi lại cũng chỉ là hai người họ lưỡng bại câu thương, chỉ cần bóng của Thiên Đạo vẫn còn trong vũ trụ hư không, ông ta sẽ không thể bị hủy diệt.
Không biết qua bao nhiêu năm sau, Thiên Đạo hãy còn cơ hội sống lại, mà đến lúc đó nhiều khả năng Côn đã chẳng còn tồn tại.
Chỉ sau khi hóa thành chim Bằng, Côn mới có thể đạt được sự vĩnh sinh bất tử, không chết không diệt; nếu không thể hóa thành chim thì thọ nguyên cũng có giới hạn của riêng mình.
“Thiên Đạo muốn đến, chúng ta chỉ có thể đối mặt. Ông ta muốn đi, chúng ta cũng không giữ được.” Côn nói.
“Nếu đã như vậy, chúng ta vì sao phải tới gặp ông ta?” Tôi hỏi.
“Dù gì cũng quen biết nhau đã bao nhiêu năm, giờ đến lúc phải nói lời chia tay, ta cũng muốn đến tiễn ông ta một đoạn đường, nhân tiện hỏi ông ta một việc. Thời đại mà ta sống từng có một câu truyện thần thoại kể về một vị thần vô cùng vĩ đại và U Huỳnh Chúc Chiếu, ta muốn hỏi xem ông ta có phải là người trong truyền thuyết đó hay không.”
Nhắc đến vị thần vĩ đại, tôi lại nhớ đến chuyện Tạ Uẩn vì tôi mà lệnh cho cơ quan linh dị thu thập không ít các tài liệu văn hiến, khảo cổ liên quan tới U Huỳnh và Chúc Chiếu.
Trên một vật bằng đồng thau tìm được trong ngôi mộ cổ nào đó ở tỉnh Thiểm Tây có khắc hình một mặt trời và một dòng chữ rất mờ, thế nhưng có thể lờ mờ nhận ra đoạn văn sau đây: Trong thế giới cổ xưa có một vị thần vĩ đại, Chúc Chiếu và U Huỳnh.
Vị thần vĩ đại ấy là bậc vĩ nhân chọc trời khuấy nước, U Huỳnh là kẻ chí sĩ xa lánh thế sự, còn Chúc Chiếu lại là tiên nhân mang đến ánh mặt trời cho loài người vẫn đang chìm trong đêm tối.
“Ngài hoài nghi vị thần trong truyền thuyết đó chính là Thiên Đạo?” Tôi hỏi.
“Không sai.”
Suy đoán của Côn khiến tôi rơi vào im lặng.
Mối quan hệ giữa vị thần vĩ đại với U Huỳnh, Chúc Chiếu cũng giống như Thất Sát với Tham Lang và Phá Quân.
Nếu như nói Thiên Đạo chính là vị thần vị đại cổ xưa ấy, vậy chẳng phải hai đứa nhỏ trong bụng Mộ Dung Nguyên Duệ chính là kẻ tiếp tay cho Thiên Đạo sao?
Suy đoán này khiến tôi không thể chấp nhận nổi, thế nên tôi chỉ có thể tiếp tục im lặng.
“Tạ Lan, cậu đã từng đi qua Thái Cổ Thần Giới, vậy có tìm được manh mối nào liên quan đến U Huỳnh, Chúc Chiếu hay không?” Côn hỏi.