Đường lên núi Côn Lôn có rất nhiều, tôi khởi hành từ hướng Đông Nam của núi, trên đường đi ngang qua phế tích của Tổ đình Tiên đạo, tiến vào Tuyết vực – nơi lạnh nhất trên núi Côn Lôn, cuối cùng cũng tới được chỗ Thiên Trụ.
Đứng dưới chân cột ngước nhìn lên đỉnh bỗng có cảm giác ánh tuyết đã biến thành ánh đao, Canh Kim sát khí mênh mông, khiến trong lòng trào dâng nỗi xúc động.
Chỉ có duy nhất một con đường lên đỉnh ở phía Tây Bắc của Thiên Trụ, giống như sống đao vậy, chỉ nơi này sát khí Canh Kim mới suy yếu nhất khi leo lên.
Tôi bắt đầu leo lên đỉnh Thiên Trụ, bước chân phút chốc bỗng chậm lại, mỗi một bước đều thật gian nan, không chỉ phải chống trọi với sát khí Canh Kim, lại còn phải chống lại áp lực mỗi lúc một dâng cao của Thiên Đạo từ trên đỉnh.
Gió tuyết hệt như dao kiếm bằng băng, không ngừng cắt xuống da thịt tôi.
Một cơn gió mạnh thổi bay cả thúc phát quan trên đầu, tóc đen điên cuồng tung bay trong gió.
Thỉnh thoảng có vài sợi tóc bị băng tuyết cắt đứt, bị gió thổi bay, biến mất giữa đất trời.
Đạo bào đang khoác trên người do Khương Tuyết Dương dùng tơ tằm dệt từ cây dâu là thần thụ ở Quy Khư vốn cực kỳ bền dẻo, nay cũng không thể chống lại được sức công kích của sát khí Canh Kim đã bị thủng lỗ chỗ, thảm không nỡ nhìn.
Sau đó tôi bắt buộc phải niệm kim quang chú, dùng chân khí hộ thể, chuyện này khiến bước chân càng lúc càng chậm lại.
Cứ đi mãi đi mãi, tôi bỗng nhiên nhìn thấy một dấu chân vô cùng rõ ràng trên sơn đạo, rõ ràng có người đi phía trước tôi, cố ý lưu lại dấu chân này.
Nhìn thấy vậy tim tôi bỗng nảy lên một cái, lần theo dấu chân trên mặt đất, toàn thân lập tức được thả lỏng, ngay cả áp lực Thiên Đạo gây ra cũng suy yếu đi rất nhiều.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người lưu lại dấu chân này chắc chắn là Côn, Thiên Đạo không có khả năng để lại bất gì dấu vết nào.
Lúc này tôi đã đi được nửa ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp dấu chân của Côn, hoặc giả ngài ấy vẫn luôn đợi tôi.
Giống như những lời miêu tả tôi đã từng nghe ở Kim Lăng, Côn đã hóa thành một người đàn ông trung niên,
Tôi thường dùng từ trung niên để hình dung người khác, ấy vậy mà lại quên rằng trong mắt người khác bản thân cũng đã biến thành một gã trung niên, chỉ là đáy lòng vẫn luôn không chịu thừa nhận, hoặc cũng có thể nói bản thân vẫn luôn lưu giữ một chút tâm tính của kẻ thiếu niên.
Đây chính là điều khiến Tuyết Dương ghen tị với tôi nhất, còn có cả Tạ Lưu Vân.
Khuôn mặt của Côn bị mây mù che phủ nhìn không rõ, đôi mắt giống như được vớt ra từ trong vực sâu thăm thẳm, trong hi vọng lại có buồn bã. Côn không để lộ khuôn mặt thật là bởi bản thân vẫn luôn hành tẩu giữa hai cõi âm dương, vừa là người sống, lại cũng là kẻ đã chết,
Chỉ sau khi hóa thành chim Bằng, Côn mới có thể vượt qua sinh tử, có được cơ thể gần như vĩnh sinh bất tử, không chết không diệt, lúc ấy ngài mới có đủ tư cách ngang hàng với Thiên Đạo.
Côn đang đứng tại nơi này ngóng nhìn tôi, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, lại mang theo chút tiêu sái khó tả. Gió tuyết lượn quanh cuốn lấy ngài, không một bông tuyết nào chạm được vào.
Thân là Ma Đạo Tổ Sư, nhìn thấy Côn, tôi phải hành lễ với tư cách là bậc vãn bối(3)
(3) vãn bối: người đi sau, đàn em.
Thế nhưng không biết tại sao, nhìn thấy người ấy đứng trong gió tuyết đợi mình, nỗi nặng nề trong lòng tôi chợt vơi đi rất nhiều.
Dường như định mệnh đã cột chúng tôi là chiến hữu đồng sinh cộng tử, và ngài ấy đã đợi tôi từ rất lâu rất lâu.
Vì thế tôi bước về phía Côn, sau đó dừng lại, cũng không hề cúi người, tay cũng không chắp lại, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Côn, chào ngài.”
Côn xua tan mây mù đang bao phủ trên đầu, lộ ra khuôn mặt trung niên anh tuấn lại có phần quý tộc ưu nhã, dịu dàng mỉm cười đáp lại tôi: “Xin chào, Ma Đạo Tổ Sư.”