"Có bắt đầu ắt có kết thúc, ta thừa nhận Tạ Mạt Lăng thật sự rất vĩ đại, nhưng ngươi cũng đừng coi thường Tạ Lan." Côn nói.
"Cái gọi có bắt đầu ắt có kết thúc chỉ là lời nói nhảm nhí của Từ Phúc thôi, nếu nói về khí phách anh hùng thì chúng ta đã có Cung Công, Si Vưu, Hình Thiên, nhưng mấy kẻ đó làm sao đủ sức vượt qua Tạ Mạt Lăng? Hắn ta thì có tư cách gì so sánh mình với Tạ Mạt Lăng chứ hả?”
Câu cuối cùng là Thiên đạo chỉ tay thẳng vào tôi mà hét lớn, khiến tôi cảm thấy vô cùng bối rối.
Tôi biết rõ Thiên đạo cố tình dùng lời này để lay động tâm trí tôi, nhưng tôi buộc phải thừa nhận những gì hắn ta nói là đúng.
Cho đến hôm nay, kiếm đạo, thần hồn và thể xác của tôi mạnh hơn rất nhiều so với người sáng lập Ma đạo, ngay cả sự đóng góp của tôi cho Ma đạo cũng không thua kém gì ông ấy.
Lúc ở trong hư không, tôi rút kiếm tấn công từ phía khoảng cách xa đến tám ngàn dặm, hòng tiêu diệt song sinh tà ác của Thái Cổ Chiến Thần, càn quét năm trăm vạn đội quân Thâm Uyên Chiến Tranh.
Trong trận chiến Quy Khư, chiêu kiếm tôi đã chấn động bốn phương, thái cổ kiếm lĩnh vực đã giết chết hàng ngàn vạn ác quỷ hung hồn từ m Ti.
Từ khi Ma đạo rời khỏi Hàn Hoang, cho đến khi Ma đạo nắm quyền tiếp quản Quy Khư, chiến tích của tôi sớm đã vượt xa Tạ Mạt Lăng, người sáng lập ra Ma đạo.
Trên vực Trả Hồn, trong trận giao chiến với Phục Hi, tôi đã tiêu diệt cả thần hồn của ông ta, đồng thời chấm dứt cục diện bế tắc ở nhân gian, mà Tạ Mạt Lăng năm đó lại chết trên vực Trả Hồn.
Hoàng đế Phục Hi, Quỷ Mẫu đều vì tôi mà chết, m Sơn Lão Tổ cũng vì tôi mà chết... kể cả Cổ Ma Bách Lý Xuân Thu cũng do chính tay tôi xử lý.
Trong những năm qua, tôi đã giết vô số người, lập được nhiều chiến công cho Ma đạo, tôi đã tiêu diệt hàng loạt kẻ ác gây hại cho lợi ích của Ma đạo. Tuy tôi không có công truyền bá pháp giảng Lục Đạo, nhưng tôi đã giúp cho Ma đạo có được địa vị mà ba ngàn năm trước chỉ dám mơ tới.
Thử hỏi xem, trên đời này ngoài Thiên đạo ra, còn ai dám xem thường Ma đạo Quy Khư tôi không?
Tuy nhiên, khi Thiên Đạo nói tôi còn lâu mới có thể sánh được với Tổ Sư Ma Đạo, tôi chỉ đành ngậm miệng im lặng.
Chỉ vì tất cả những gì tôi có bây giờ đều nhờ vào ông ấy, kể cả mạng sống của tôi.
Tôi cứ tưởng mình đã sớm nghĩ thông chuyện này, nhưng khi Thiên đạo nhắc tới nó, tôi vẫn không thể điềm tĩnh phản bác lại.
Không có người đi trước, sẽ không có người theo sau, nếu không có ông ấy làm sao có tôi bây giờ.
Tưởng chừng có thể đuổi kịp bóng người trong quan tài trấn hồn, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn chỉ đang đứng phía sau lưng người đó.
Có lẽ, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ đủ sức sánh vai cùng ông ấy, chứ đừng nói đến việc vượt qua ông ấy.
Càng nghĩ về điều đó, tâm trí tôi càng trở nên chán nản, kiếm ý của tôi cũng bắt đầu suy yếu.
Vận mệnh của Ma Tộc và tôi không phải là có bắt đầu ắt có kết thúc, mà là một vòng tròn vận mệnh nối tiếp từ đầu đến cuối.
Trong hư không, Thùy Họa giải quyết bí mật giữa sự sống và cái chết bằng cách nuốt chửng những gì còn sót lại của Phá Quân, từ đó không còn luẩn quẩn trong vòng luân hồi của vận mệnh nữa.
Và tâm ma mà tôi phải đối mặt bây giờ, cũng gần giống như cô ấy khi đó.
Trừ khi tôi dứt khoát được như cô ấy, không ngừng nuốt chửng những dấu vết do Ma Đạo Tổ Sư lưu giữ trong vòng tròn vận mệnh, nếu không tôi sẽ không bao giờ có thể giải thoát mình khỏi nó.
Trước đây, câu hỏi này không khiến tôi rơi vào bế tắc, vì không ai đủ khả năng giúp tôi ý thức được sự tồn tại của vòng tròn vận mệnh.
Tuy nhiên, khi đối mặt với Thiên đạo, vấn đề này lại trở thành chướng ngại lớn nhất trong lòng tôi.
Đây là số mệnh của tôi, mà số mệnh phải bị phá vỡ.
Bằng không, thứ chờ đợi tôi chỉ có thất bại thảm hại, bởi vì ông ấy đã thất bại rồi...
Bất thình lình, tôi phát hiện ra kiếm khí của Thiên đạo ngày càng đáng sợ hơn, nhưng tâm trí của tôi vẫn chìm trong mơ hồ, thậm chí càng lúc càng rối.
Tôi muốn tìm cơ hội để phá vỡ vòng tròn vận mệnh này, nhưng tôi không muốn xóa sạch mọi dấu vết còn lưu lại trên thế gian này của Ma Đạo Tổ Sư.
Ngay khi tôi đang thẫn thờ, Thiên đạo đã chớp thời cơ tấn công tôi.
Thần kiếm phiêu diêu, tựa như tiếng sét giữa trời quang.
Thiên đạo rút kiếm, ngay lập tức đòn đánh đã vây chặt mọi hướng đi của tôi.
Kiếm khí chỉ có một, nhưng nó còn đáng sợ hơn cả ngàn chiêu thức khác.
Một sinh ra hai, hai sinh ra ba, ba sinh ra vạn vật. Một nhát kiếm của Thiên đạo, đã ngay lập tức tạo ra một kiếm hải.