Đối mặt với đòn kiếm hải của Thiên đạo, tôi chỉ biết dùng Côn Lôn Tuyết đỡ đòn theo bản năng.
Tuy nhiên, kiếm hải này chỉ xuất hiện nhanh như chớp, khi tôi tập trung kiếm ý để chống trả thì đã quá muộn.
Sức mạnh của chiến thể bất tử không thể chịu được đòn sát thủ của kiếm hải thần kiếm, khi kiếm hải đổ bộ xuống, đã biến tôi thành một thây ma nhuốm đầy máu tươi.
Máu thấm vào quần áo tôi và thấm đẫm lớp tuyết dày dưới chân tôi.
Nếu không nhờ sức mạnh vận mệnh bảo vệ, nhát kiếm vừa rồi có lẽ đã kết thúc mạng sống của tôi rồi.
Chính sức mạnh của số phận đã miễn cưỡng lật ngược tình thế, làm chệch hướng kiếm hải của Thiên đạo, để cho tôi cơ hội sống.
Khi Thiên đạo đã xuất chiêu tấn công, thì Côn đương nhiên sẽ không ngồi yên chịu trận.
Một quỷ kiếm kiếm hải càn quét qua vị trí của bổn tôn Thiên đạo, Thiên đạo phản công, hai kiếm hải va chạm giữa không trung.
Tiếng nổ vang lên chấn động bốn phương.
Tiên đài Ngọc Hư từ từ nứt ra, đám mây u ám hé mở, lộ ra bầu trời trong xanh phía xa.
Những bông tuyết quay ngược trở lại bầu trời, những trận tuyết lở xung quanh, không biết đã phá hủy bao nhiêu đỉnh băng, chôn vùi bao nhiêu thung lũng.
Cho dù có là Côn Lôn tồn tại từ xa xưa, cũng không thể chịu được tác động mạnh như vậy, mà đấy là nhờ hai người kia còn nương tay thương tình, không muốn đánh sập kết giới nhân gian.
Đỉnh Ngọc Trụ bắt đầu rung chuyển, tiên đài Ngọc Hư sắp sụp đổ.
Màn trời quang vốn bị chia cắt ở ngoài kết giới nhân từ từ ẩn hiện trước mắt chúng tôi , bầu trời trong trẻo, mơ hồ phát ra tia ánh sáng thần thánh đầy màu sắc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ánh sáng thần thánh này là điềm báo thang trời sắp hạ xuống.
Ngoài ánh sáng kia, tôi còn nghe thấy tiếng gầm của Thanh Long, tiếng chim Chu Tước hót ríu rít, tiếng gào thét của Bạch Hổ, và tiếng thở dài của Huyền Vũ.
Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Bốn con linh thú tự mình bước xuống bậc thang, bảo vệ Thiên đạo trở về hư không an toàn.
Dù kiếm ý hỗn độn của Côn không thuần túy như Thiên đạo, nhưng vì ông ấy chiếm ưu thế địa lý tại nhân gian, nên mới có thể thoải mái điều khiển hai luồng khí âm dương, còn phía Thiên đạo vốn đã hao tổn đi kha khá, chỉ có thể dùng kiếm khí trấn áp kẻ địch nhưng không thể phát huy tối đa sức mạnh của nó.
Sau khi hai kiếm hải so chiêu một thời gian, Thiên đạo dần dần bị Côn dồn vào thế giằng co.
Nếu như tôi không bị Thiên đạo quấy nhiễu tâm trí, phối hợp chiến đấu với Côn, dùng kiếm hải ma kiếm dồn hắn vào chân tường, cho dù vẫn không đủ sức giết chết Thiên đạo trước khi thang trời hạ xuống, thì cũng có thể đánh cho hắn ta trọng thương, ít nhất chúng tôi có thể giúp chúng sinh kéo dài cuộc chiến với Thiên đạo thêm vài năm.
Nhưng bây giờ tôi chỉ đành đứng yên sang một bên nhìn cuộc ác chiến giữa Côn và Thiên đạo diễn ra, miễn cưỡng cũng chỉ giữ được chút sự sống mỏng manh trong cơ thể.
Khi bầu trời quang đãng phía trên ngày càng sáng hơn, tôi đã nhìn thấy hình dáng của thang trời.
Nó cao chót vót, tỏa ra ánh hào quang linh thiêng khiến người khác không ngước nhìn, các bậc thang được lát bằng đá ngọc sáng lấp lánh đầy màu sắc, vươn cao lên tận mây xanh, dường như không thể thấy được điểm cuối.
Đứng trên bậc thềm, Huyền Vũ cúi thấp đầu, Bạch Hổ vẫy vẫy đuôi. Chu Tước dùng ngọn lửa xanh hóa ra một con thanh điểu hỏa phượng, Thanh Long hóa ra hàng trăm con thuồng luồng, rồng phượng vây kín bầu trời, báo hiệu điềm lành sắp xảy ra.
Khi mà bầu trời quang đãng ngày càng mở rộng, các bậc thang ngoằn ngoèo kéo dài hàng ngàn dặm, ở cuối bậc thang hiện lên một cánh cổng khổng lồ được đúc bằng đồng.
Cánh cổng cao hàng nghìn thước, rộng lớn và trông khá cổ kính, dường như nó đã trải qua hàng trăm vạn năm thăng trầm.
Cánh cổng lớn đóng chặt, bên trái đen, bên phải trắng, ở giữa khắc dòng chữ cửu long quan.
Cửu Long ngẩng đầu gầm lên, đôi mắt mở to đầy tức giận, vẻ mặt tràn trề bi thương. Chiếc quan tài bằng đồng mà nó đang kéo rất giống với chiếc quan trấn hồn mà tôi đã thấy ở động Cửu Long, truyền thuyết kể rằng thiên quan của Ngọc Hoàng cũng có hình dáng tương tự.
Cửu Long kéo quan tài về phía sau cánh cổng khổng lồ, như thể nó cảm nhận được tiếng mời gọi thần bí nào đó.
Khi Ngọc Hoàng băng hà, cửu long đã kéo quan tài cất chứa thi thể của ông ấy vào sâu trong hư không vũ trụ, sau này khi Đạo Đức thiên tôn viên tịch, một cửu long khác cũng kéo quan tài đi.