m thanh trong huyền quan đã khiến tôi phải dừng lại, thần hồn tôi chấn động một phen, mọi sự bối rối cùng mù mờ cũng đều biến mất trong phút chốc.
Thái m mờ mịt, Thái Dương rực rỡ.
Điều mà trước đây Côn lo lắng nhất, chính là U Huỳnh Chúc Chiếu sẽ theo cùng sự phá vỡ nhân quả Nhân gian của Thiên đạo mà lần nữa xuất thế, mà bây giờ chúng thực sự xuất hiện trở lại.
Thiên đạo đã tính toán ra một bộ bài hay, nếu không có sự trợ giúp của hai thần thú Thái m và Thái Dương, ông ta cho dù có đến Nhân gian cũng không thể thoát khỏi đây được.
Chính sự xuất thế của chúng, đã đánh thức những ký ức bị lãng quên của Thiên đạo, dùng thân phận vị thần vĩ đại mà thoát khỏi nhân quả Nhân gian.
Cùng với âm thanh trong Cờ Chiêu hồn, chiếc thang lên trời được cắm thẳng vào Nhân gian, xuất hiện ở trên không trung của tiên đài Ngọc Hư.
Cùng lúc đó, trận chiến giữa Thiên đạo và Côn cũng dừng lại.
"Côn, ngươi không thể giữ được ta." Thiên đạo vừa nói vừa cất kiếm đi.
“Ta muốn thử sức xem thế nào.” Kiếm Bắc Minh Huyền Thủy của Côn vẫn chỉ về Thiên đạo.
Thang trời xuất hiện, Côn cảm thấy áp lực vô cùng.
Tuy rằng ông không biết U Huỳnh cùng Chúc Chiếu đã đến thế giới này, nhưng trong lòng ông có một loại dự cảm rất không tốt.
Sinh cơ của tôi đã bị cắt đứt, Côn phải dùng sự quyết đoán để chiến đấu đến cùng với Thiên đạo, bằng không, đợi khi Thiên đạo thoát khỏi Nhân gian, không có sự giúp đỡ từ Vận Mệnh Chi Tử là tôi đây thì trận chiến giữa Nhân gian với Thiên đạo ắt sẽ thua cuộc.
Trong trận chiến với Thiên đạo, Côn dần tìm được tiết tấu của riêng mình. Ông tin rằng chỉ cần ông sẵn sàng sử dụng năng lượng âm dương mà mình đã tích lũy qua hàng ngàn năm ở biển Bắc Minh, thì sẽ có cơ hội để kéo Thiên đạo trở lại vòng nhân quả Nhân gian.
Đai quân Thái Cổ cũng đã chuẩn bị quân lực xong xuôi, nếu vào lúc này Thiên đạo lại bị kéo vào họa kiếp nhân quả của Nhân gian, thì lần nữa ông thoát khỏi thì đại quân Thái Cổ Tiên Dân của ông ta cũng đã không còn tồn tại nữa.
“Cho dù ngươi cứ cố cưỡng ép ta ở lại thì đã làm sao? Chỉ cần Tạ Lan chết, ta có thể tập hợp năng lượng phá vỡ nhân quả Nhân gian bất cứ lúc nào."
“Tạ Lan đã chết rồi.” Côn lạnh lùng đáp.
"Mặc dù chiến thể chết nhưng chiến hồn vẫn còn.”
“Không có chiến thể thì cần chiến hồn để làm quái gì chứ?”
“Năm xưa khi cửu long kéo quan tài bí mật đi dọc theo sông Hoàng Hà, thứ mong cầu cũng chỉ là một tia sinh cơ. Chỉ cần ngươi hôm nay dừng tay tại đây, ta sẽ cho hắn một tia sinh cơ, thế nào?”
Côn im lặng không nói, nhìn vào cánh cửa thanh đồng khổng lồ.
Ông ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của chiến hồn của tôi, chỉ là không hiểu tại sao tôi lại xuất hiện ở đó.
Quyết định này thật khó để hạ quyết tâm nhưng Côn không còn lựa chọn nào khác.
Đúng như những gì Thiên đạo đã nói, nếu tôi không thể có được sinh cơ kích hoạt lại chiến thể của mình, thì ngay cả khi chiến hồn của tôi có thể sống sót dưới tay tứ linh thần thú, thì cũng chỉ tồn tại dưới trạng thái là thần hồn mà thôi.
Trên thế gian không thể tìm được cơ thể nào có thể dung nạp được chiến hồn của tôi, mà nếu tôi không có cơ thể cũng không có sinh cơ thì tôi không thể xem như là người sống.
Muốn khống chế được sức mạnh vận mệnh thì phải có mạng sống đã, người không có mạng sống làm sao có thể gọi là đứa con của vận mệnh?
Thấy Côn im lặng, Thiên đạo quay lại nhìn tôi và nói: "Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ, thả Ma Đạo Tổ Sư xuống."
Tứ linh thần thú đã thu lại uy áp thần niệm của chúng, khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi nhìn thế giới đằng sau cánh cửa thanh đồng khổng lồ lần cuối, thở dài một hơi rồi bước xuống thang trời.
Sương mù che khuất, tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng tôi luôn cảm thấy trong sương mù có rất nhiều điều bí ẩn, mà nó có liên quan rất nhiều đến tôi.
Tôi đi theo thang trời trở lại tiên đài Ngọc Hư, đứng cạnh cơ thể mất hết dấu hiệu sống của mình. Chiến thể đã mất hết sinh cơ làm cho chiến hồn không thể dung nạp vào được.
"Ma Đạo Tổ Sư, ta biết ngươi rất tò mò đối với thế giới đằng cánh cửa thanh đồng khổng lồ. Với tâm tính của ngươi, tuyệt đối không thể cưỡng lại sự cám dỗ từ thế giới đó, ngươi tại sao ngươi lại dừng lại?" Thiên đạo nhìn tôi hỏi.
"Là vận mệnh đã đánh thức ta." Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp.
" y da, Tạ Lan, xét về khí khái anh hùng, tài năng và lòng dũng cảm, ngươi kém xa Tạ Mạt Lăng, nhưng ngươi có một điểm mà ông ta không thể sánh được." Thiên đạo thở dài nói.
"Cái gì?"