"Sự ưu ái. Vận mệnh ưu ái ngươi hơn ông ta rất nhiều. Cánh cổng thanh đồng khổng lồ là một sát cục ắt chết mà ta bố trí cho ngươi. Tuy là ta không biết vận mệnh dùng cách gì để đánh thức ngươi, nhưng quả thực chính vận mệnh đã ra tay giúp ngươi phá vỡ trận cục rồi." phá vỡ tình hình.”
Thiên đạo nói đúng, chính vận mệnh đã giúp tôi phá vỡ thế bế tắc này.
Tôi có thể tiếp nhận thông tin từ Cờ Chiêu hồn vào giây phút cuối cùng, ngoại trừ sự can thiệp từ vận mệnh, tôi tìm không ra lý do nào khác nữa.
Tuy nhiên, vận mệnh không hề giúp Ma Đạo Tổ Sư điều nào tương tự, Ma Đạo Tổ Sư khi ở Vực Trả Hồn vốn không nên chết.
“Đằng sau cánh cửa thanh đồng khổng lồ rốt cuộc là gì?” Tôi hỏi.
"Một ngày nào đó, ngươi ắt sẽ biết."
Sau đó, Thiên đạo giơ tay lên và truyền một luồng sáng xanh vào chiến thể của tôi.
Dần dần, tôi cảm thấy chiến thể vốn đã không còn hơi thở bắt đầu có dấu hiệu lưu thông máu, không lâu sau, tôi đã nghe thấy tiếng tim đập.
Mỗi nhịp tim giống như một tiếng kêu gọi tôi, tôi bước về phía chiến thể, hợp nhất chiến hồn với nó.
Sau một thoáng thất thần, tôi mở mắt ra.
Có lẽ để thể hiện thành ý của mình với Côn, Thiên đạo lần này ra tay rất hào phóng, ông ta không chỉ cho tôi một tia sinh cơ, mà còn khôi phục toàn bộ chiến thể bị tổn thương của tôi.
"Côn, ngươi và ta cuối cùng cũng sẽ có một trận chiến, nhưng không phải bây giờ." Thiên đạo nói.
"Được, nếu ngươi đã thực hiện lời hứa của mình, hôm nay ta sẽ không làm khó ngươi nữa." Côn đáp.
Thiên đạo chắp tay sau lưng đi về phía thang trời, thân hình càng ngày càng cao, càng đi càng xa.
Ngay khi bóng dáng của Thiên đạo sắp biến mất trên thang trời, ông ta đột nhiên quay người lại và hỏi tôi một câu: "Tại sao m Cửu U không đến Côn Lôn?"
“Nữ Đế có đến hay không thì có liên quan gì đến ngươi?” Tôi hỏi.
"Haha, coi như bà ấy may mắn trốn thoát được một kiếp nạn vậy."
Nói xong, Thiên đạo chắp ngón tay thành kiếm chỉ hướng về phía đỉnh núi Ngọc Trụ, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó toàn bộ đỉnh Ngọc Trụ bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Một luồng kiếm ý mạnh mẽ cực độ xộc thẳng lên trời, sức mạnh của kiếm ý không thể diễn tả được, đặc biệt trong kiếm ý còn ẩn chứa khí Canh Kim sát phạt mạnh mẽ không thể so sánh được.
Băng và tuyết bắn tung tóe, đá nứt vỡ ra. Côn và tôi không thể ở lại tiên đài Ngọc Hư được nữa, ngự không bay khỏi đỉnh Ngọc Trụ, bàng hoàng nhìn đỉnh Ngọc Trụ đang trải qua những sự thay đổi lớn.
Đỉnh Ngọc Trụ bị thủng nhiều lỗ bởi kiếm ý, đá núi lăn xuống, băng tuyết bay khắp nơi.
Đợi khi lớp bụi cuối cùng đã lắng xuống, một thanh kiếm gãy lơ lửng trong không trung.
Tuy là một thanh kiếm gãy nhưng độ sắc bén của kiếm khí vẫn tốt hơn thanh Côn Lôn Tuyết trong tay tôi, cũng tốt hơn thanh kiếm Bắc Minh Huyền Thủy của Côn.
Thanh kiếm gãy đôi này có ba màu, khiến tôi ngay lập tức nhớ đến thanh kiếm Anh Hùng được tôi kéo ra ở Quy Khư.
Hóa ra một nửa thanh kiếm gãy còn lại được Thiên đạo giấy trong đỉnh Ngọc Trụ.
Thanh kiếm Anh Hùng tuy được làm bằng chất liệu nghịch thiên nhưng lại không đủ sát khí, hoàn toàn không xứng với danh hiệu thanh kiếm của Thiên đạo. Mãi đến bây giờ tôi mới hiểu rằng, Thiên đạo đã dồn toàn bộ sát ý của kiếm Anh Hùng vào thanh kiếm gãy ở trước mặt tôi đây.
Thanh kiếm này đã được giấu ở đỉnh Ngọc Trụ không biết bao nhiêu năm, càng không biết nó đã hấp thụ bao nhiêu khí Canh Kim ở đỉnh Ngọc Trụ này.
Khi tôi còn đang kinh ngạc, thanh kiếm gãy bất ngờ quay lại, tấn công tôi với luồng sát khí mà tôi đó giờ chưa từng gặp qua!
Côn và tôi cùng nhau chống cự, mỗi người chúng tôi không biết chém ra bao nhiêu luồng hình kiếm khí, bao nhiêu mảng Hỗn Độn Kiếm Hải, mới có thể vô hiệu hóa sát khí có trong thanh kiếm gãy.
Mà khi sát khí biến mất, thanh kiếm gãy đã đâm vào phần ngực trái của tôi, chỉ cách trái tim tôi nửa phân. Nếu Nữ Đến đến đây, với thân thể Ất Mộc của mình, chắc chắn sẽ chết dưới sát khí Canh Kim của thanh kiếm này.
"Ta sai rồi, ta tưởng rằng mình nếu dốc toàn lực thì có thể giữ lại Thiên đạo." Côn thở dài nói.
“Trách ta trúng phải quỷ kế của Thiên đạo trước.” Tôi nói.
"Không, Thiên đạo sớm đã biết điểm yếu của ngươi, trước thoát khỏi số mệnh luân hồi giữa ngươi và Tạ Mạt Lăng, ngươi ở trước mặt ông ta vốn không có."
"Ta nên làm thế nào?"
“Thiên đạo đã nhắc nhở ngươi, rằng vận mệnh ưu ái ngươi hơn ông ấy rất nhiều, vậy điều đó có nghĩa là ngươi mới thực sự là đứa con của vận mệnh, còn ông ấy thì không."
"Nếu không phải là đứa con của vận mệnh thì ông ấy lại làm sao sáng lập được Ma đạo dưới sự cấm kỵ của Thiên đạo, vì chúng sinh thiên hạ làm nhiều việc như vậy? Nếu không phải đứa con của vận mệnh, ông ấy lại thế nào mà có được sức mạnh vận mệnh đây?” Tôi hỏi.
"Ta cũng không nghĩ ra được. Có lẽ ông ấy có thể làm được chỉ đơn giản là vì ông ấy là Tạ Mạt Lăng!"