Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1236 - Chương 1236: Từ Biệt Với Côn (2)

Chương 1236: Từ Biệt Với Côn (2) Chương 1236: Từ Biệt Với Côn (2)

“Thiên đạo đã chôn vùi quá khứ, vậy cái gọi là thảm họa diệt thế, liệu có đồng nghĩa với việc Thiên đạo sẽ chôn cả thế giới hiện tại?” Tôi hỏi.

"Đúng vậy, chỉ có chôn vùi quá khứ và hiện tại, Thiên đạo mới có thể hoàn toàn khống chế được tương lai."

“Ta vẫn chưa nghĩ thông được.” Tôi vừa nói vừa xoa xoa trán.

Côn cũng ôm đầu cười khổ: “Ta cũng không hiểu. Thực ra đây là chuyện rất bình thường, so với phàm nhân, ta và cậu cũng đều người có thần thông, tay mắt có thể vươn tới trời cao, nhưng so với Thiên đạo, ta và cậu chẳng qua cũng chỉ là phàm nhân. Muốn thắng được Thiên đạo đã khó, muốn hiểu được Thiên đạo lại càng khó hơn.”

"Đúng vậy, ta từ lâu đã cảm giác được, Thiên đạo không đơn giản chỉ là kẻ địch."

"Không, Tạ Lan, cậu chỉ có thể coi ông ta như một kẻ địch bình thường, nếu không thì cậu sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đánh bại được Thiên đạo."

"Tại sao chứ?"

"Bởi vì khi cậu càng biết nhiều về Thiên đạo, trong lòng càng ít đi phần dũng khí."

“Vậy nên, chúng ta chỉ cần nhớ rằng giết người thì phải đền mạng, nợ máu thì trả máu, có đúng không?”

"Không sai, chúng ta coi Thiên đạo như kẻ thù, là bởi vì ông ta muốn giết chết chúng ta, còn những chuyện khác đừng nghĩ nhiều làm gì."

Côn và tôi sau khi rời Côn Lôn thì đường ai nấy đi.

Côn muốn tiếp tục du hành khắp Nhân gian, ông ấy đã tặng con rồng đỏ tượng trưng cho sự sống vô tận lại cho Nhân tộc, vẫn còn ba con giữ lại bên mình.

"Ta có bốn con rồng, rồng đen là là giết, rồng xanh là ẩn náu, rồng đỏ là sống, rồng xanh lam là chết. Giờ ta đã tặng con rồng đỏ cho Nhân tộc, Ma đạo các cậu muốn con rồng nào?" Côn hỏi.

"Chiến tranh không bao giờ kết thúc thì tai họa sẽ không bao giờ chấm hết, dĩ sát chỉ phạt*, Ma đạo muốn có con rồng đen." Tôi đáp.

(*lấy giết chóc chế ngự việc chinh phạt)

"Tốt, trong tam giới, Ma đạo sở hữu sự sát phạt mạnh nhất, rất đáng có được sự bảo vệ của rồng đen. Đợi khi ta du ngoạn đến Quy Khư, ắt sẽ tặng rồng đen cho Ma đạo."

“Không biết còn rồng xanh lá và rồng xanh lam, ông định bụng tặng cho ai?” Tôi hỏi.

"Vạn vật quy tàng ư trần, trần quy trần, thổ quy thổ*, con rồng xanh lá này giao cho Cửu U Nữ Đế là thích hợp nhất. Về phần rồng xanh lam, ta còn chưa tìm được chủ nhân thích hợp với nó." Côn đáp.

(*vạn vật rồi cũng tiêu vong, quay về với bụi trần)

"Rồng xanh lam là chết, đáng nên giao lại cho m Ty, nhưng chỉ là, m Ty hiện giờ đã không còn nằm dưới sự kiểm soát của Nữ Đế nữa. Cứ như vậy mà suy xét, rồng xanh lam chỉ có thể..."Tôi không nói rõ ràng hết ý nghĩ của mình, bởi vì có chút không lúng túng.

Côn đã để huyền quan của mình cho Ma đạo làm tổ đình, đồng thời còn trao con rồng đen cho Ma đạo, nhằm giúp tăng cao sát khí cho Ma đạo.

Nếu còn mở lời xin ông ấy con rồng xanh để tặng cho Thùy Họa, không khỏi có chút lòng tham không đáy.

"Cậu muốn ta tặng con rồng xanh lam cho vợ cậu Lâm Thùy Họa có phải không?" Côn mỉm cười nhìn tôi hỏi.

“Đúng vậy, mặc dù cô ấy bây giờ đã không còn là vợ tôi, nhưng cô ấy vẫn là đồng minh đáng tin cậy nhất trong cuộc chiến chống Thiên đạo.” Tôi đáp lời.

"Không, Tạ Lan à. Trên đời này không ai có thể thực sự quên hết đi mọi thứ, trừ khi là họ có thể tạo ra một cánh cửa thanh đồng khổng lồ như Thiên đạo, chuyên để chôn vùi quá khứ. Đa phần, việc quên đi hết thảy, chỉ là vì không muốn nhớ lại mà thôi. Cậu không giống với Mạt Lăng, cậu trọng tình cảm hơn ông ấy.”

“Luận anh hùng khí khái thì tôi kém xa so với ông ấy.”

“Ha ha, vì cớ gì lại không hỏi nhi nữ tình trường, há cứ phải anh hùng khí đoản?”

Côn vừa cười lớn vừa đưa cho tôi viên đan tinh nguyên của rồng xanh lam, sau đó, ông ấy một bước bay xa mấy chục trượng.

Tôi đứng trên cánh đồng tuyết, nhìn bóng lưng ông ấy mà cảm khái muôn phần

Thực ra, tôi rất muốn nói cho ông ấy biết rằng U Huỳnh và Chúc Chiếu đã xuất thế, nhưng lời đã đến môi lại bị tôi cực lực áp chế nuốt lại vào bụng.

Với thủ đoạn của Thiên đạo, nếu muốn truy tìm tung tích của U Huỳnh và Chúc Chiếu thì sẽ không cần quá nhiều thời gian, bây giờ tôi cần phải trở về hư không vũ trụ để hội họp với Nguyên Duệ càng nhanh càng tốt.

Trong trận chiến ở đỉnh Ngọc Trụ, năng lượng của Thiên đạo một lần nữa bị tổn hại, thời gian tiếp theo đây sẽ có một quãng ngơi nghỉ yên bình.

Tôi muốn lợi dụng lúc Thiên đạo còn đang yếu nhược mà bảo vệ cặp nhi nữ của tôi, ngăn chúng bị cuốn vào sự mưu tính của Thiên đạo, chúng nó không chỉ là máu thịt của tôi mà còn là chìa khóa quan trọng để đánh bại Thiên đạo.

Bình Luận (0)
Comment