Sức mạnh của vận mệnh được phân bổ khắp nơi, không thể buông tha cho mối nguy hiểm tiềm ẩn là Thiên Đạo, mà dù Thiên Đạo có thể lừa gạt tất cả chúng sinh, nhưng hắn không thể thoát khỏi bàn tay của vận mệnh. Vận mệnh là niềm tin tín ngưỡng do chúng sinh sống dưới trời đất ngưng kết thành, mà Thiên đạo lại là một phần của chúng sinh.
Tuy nhiên, mặc dù họ đoán được Thiên đạo có thể đến từ thời xa xưa, nhưng cả hai đều không đoán ra thân phận lai lịch của Thiên đạo, bởi vì họ hoàn toàn mù tịt thông tin về thời đại đó, không ai biết chính xác những chuyện đã xảy ra khi xưa.
"Người mà tôi kính phục nhất là Ma Đạo Tổ Sư, Tạ Mạt Lăng, người sáng lập ra Ma đạo. Ông ấy đã đề xuất ra giáo lý chúng sinh đều bình đẳng, không phân biệt giống loài từ cách đây ba nghìn năm trước. Sau này, ông ấy cũng tính Thiên đạo vào trong đó luôn.” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Đạo Tổ tiền nhiệm quả thực rất vĩ đại, nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy người mà cô ngưỡng mộ nhất chính là Tạ Lan." Kiêm Hà nói.
“Tạ Lan không đáng để người ta ngưỡng mộ đâu.” Mộ Dung Nguyên Duệ mỉm cười nói.
“Thật sao?” Kiêm Hà sửng sốt hỏi.
"Tạ Lan quả thực không đáng để ngưỡng mộ. Bất luận là tài năng, vốn hiểu biết, thành tựu, hay khí chất anh hùng của anh ấy đều kém xa Tạ Mạt Lăng. Đó là lý do tại sao Tạ Mạt Lăng có thể du hành khắp tam giới, trở thành người đầu tiên xứng đáng đối đầu với Thiên đạo”.
“Nếu đã như vậy, vì sao cô lại yêu Tạ Lan, thậm chí còn đồng ý sinh ra người thừa kế cho anh ấy?”
"Haha, dù anh ấy không đáng để tôi ngưỡng mộ, nhưng anh ấy xứng đáng được yêu. Anh ấy là một người bình thường có máu thịt, thâm tình vĩnh viễn không thay đổi. Tuy anh ấy làm việc không đủ quyết đoán và phóng khoáng như Tạ Mạt Lăng, nhưng dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào anh ấy cũng chưa bao giờ bỏ cuộc. Anh ấy vẫn luôn gánh vác trách nhiệm giữ vững cờ chiêu hồn, cô có từng thấy anh ấy chần chừ dự lần nào chưa?”
"Cô cũng từng là người gánh vác trách nhiệm cờ chiêu hồn của Tiên đạo mà."
"Cái đó hoàn toàn khác nhau. Mặc dù trách nhiệm gánh vác cờ chiêu hồn Tiên Đạo rất nặng nề, nhưng không phải mình tôi gánh vác nó. Côn Lôn tổ đình, tiên ban thiên đình, Tử Vi Đại Đế, Đãng Ma Tổ Sư, bọn họ đều có thể được xem là người cầm cờ Tiên đạo. Nhưng phía Ma đạo thì có những ai đâu, một thiên hạ hành tẩu của Toàn Chân giáo, một cô hồn dạ quỷ dưới sông Hoàng Hà, ngoài những người này ra thì Ma đạo còn gì nữa đâu?”
Khi Ma đạo tái khởi, quả thật không có gì trong tay.
Khi chúng tôi đặt chân tới Hàn Hoang, cũng chỉ có một tòa thành Thanh Khâu trống rỗng.
“Cô cảm thấy Thùy Họa đã hồi phục trí nhớ hay chưa?" Nghe thấy Mộ Dung Nguyên Duệ nhắc tới cô hồn dạ quỷ của sông Hoàng Hà, Kiêm Hà vội vàng hỏi.
“Cô ấy chưa từng quên đi, thì cần gì thắc mắc có nhớ hay không, tôi đồng ý giao Chúc Chiêu cho cô ấy nuôi dưỡng, chính vì tôi biết, chỉ cần cô ấy còn sống sẽ không bao giờ bạc đãi con trai của Tạ Lan.”
“Ôi!” Kiêm Hà thở dài.
“Sao cô lại thở dài?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
“Tôi nghĩ, dù tôi và Thùy Họa có hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của cô, bây giờ tôi chỉ lo lắng một chuyện.”
“Chuyện gì cơ?”
"Không biết chị Thùy Họa có đánh bại được Thiên Tôn hay không?”
Lời này vừa dứt, ngoài cửa đã có người tới báo tin.
“Bẩm báo Chiến Thần bệ hạ, Tử Thần bệ hạ đang dẫn theo đội quân Tử Thần hướng về tiền tuyến, muốn cùng quyết chiến với Thiên Tôn.”
“Ta biết rồi, truyền lệnh của ta, tập hợp chư thần chuẩn bị phát binh.”
"Vâng ạ."
Sau khi quan truyền lời thoái lui, Kiêm Hà đột nhiên đứng dậy, nói lời tạm biệt: “Thùy Họa đã xuất binh, tôi phải lập tức trở về chiến hạm Ma Giới túc trực viện trợ cho cô ấy.”
"Được, tôi cũng sẽ phái Thuần Quân giám sát chặt chẽ tình hình chiến đấu, bảo đảm an toàn cho Thùy Họa." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Thuần Quân đến đây để bảo vệ cô. Nếu cô ấy cũng ra tiền tuyến, thì ai sẽ bảo vệ an toàn cho ba mẹ con cô?"
Mộ Dung Nguyên Duệ nhìn Nữ thần Phục Thù và Nữ thần Băng Tuyết rồi nói: “Có hai người họ đã đủ rồi.”
"Chúng tôi nguyện chết để bảo vệ an toàn cho chủ mẫu, đệ tử Ma đạo, vạn kiếp thiên hồng." Nữ Thần Phục Thù và Nữ Thần Băng Tuyết ngay lập tức dõng dạc hét to khẩu hiệu của đệ tử Ma đạo.
Sau khi Kiêm Hà rời đi, Mộ Dung Nguyên Duệ lấy ra một cây kim ngọc, đâm vào ngón giữa của Chúc Chiêu và U Huỳnh, lấy một giọt máu bôi vào huyệt thần đình giữa lông mày.
Hai đứa nhỏ bị mẹ đâm chảy máu, ấm ức khóc lớn, dỗ dành cỡ nào cũng không chịu nín.
“Còn khóc nữa thì mẹ sẽ không cho bú sữa nữa đâu.”
Mộ Dung Nguyên Duệ nghiêm khắc cảnh cáo, tiếng khóc cũng đột nhiên ngừng lại.
Sau khi tinh huyết của U Huỳnh và Chúc Chiêu bôi lên huyệt thần đình, cơ thể suy nhược của Mộ Dung Nguyên Duệ bắt đầu thay đổi, huyền quan từ từ dung hòa âm dương, khí tức tiên thiên ngũ hành cũng không ngừng lưu chuyển.
Đợi khi thần nhãn giữa hai hàng lông mày thoát ẩn thoát hiện lộ diện ra ngoài, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng bắt đầu mặc chiến giáp.
“Chủ mẫu, người muốn làm gì?” Nữ Thần Phục Thù hỏi.
"Dù sao Tử Thần cũng từng là đệ tử của Ma Đạo, thân là chủ mẫu Ma đạo, ta không thể trơ mắt đứng nhìn cô ấy chết được!"