“Nếu Thùy Họa giết được Thiên Tôn, cô thật sự sẽ đồng ý để cô ấy nuôi dưỡng Chúc Chiêu sao?” Sau khi Tử Thần xoay người rời đi, Kiêm Hà vội bước tới hỏi Mộ Dung Nguyên Duệ.
"Ừ." Mộ Dung Nguyên Duệ gật đầu.
"Cô nỡ sao?"
“Tôi không có sức mạnh tự mình bảo vệ đám trẻ, tôi đã sớm biết điều này từ giây phút sinh ra hai đứa nó rồi. Hơn nữa, tôi luôn có cảm giác hai đứa nó không thuộc về mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác đưa đi thôi.”
Mộ Dung Nguyên Duệ nắm giữ đạo Chiến Thần, linh cảm của cô ấy rất nhạy bén, mặc dù cô ấy không biết Thiên Đạo có quan hệ gì với Chúc Chiêu và U Huỳnh, nhưng trong lòng cô ấy vẫn luôn có chút dự cảm không lành.
Rõ ràng hai đứa trẻ chính là máu thịt sinh ra từ người cô ấy, sau này sẽ là thánh tử và thánh nữ của Ma đạo, thế nhưng Mộ Dung Nguyên Duệ lại có cảm giác như mình chỉ đang làm không công cho kẻ khác.
Mỗi khi nghĩ đến điều đáng sợ này, sống lưng của cô ấy đột nhiên lạnh buốt.
Đôi khi cô ấy còn hối hận vì đã sinh ra hai đứa trẻ, cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ ngủ ngon lành sau khi no căng bụng, Nguyên Duệ liền nghĩ mặc kệ sắp tới có xảy ra chuyện bất trắc gì, mọi hy sinh đều vô cùng đáng giá.
Có lẽ các bà mẹ trên thế giới đều giống như cô ấy, dù tương lai của con mình có ra sao đi chăng nữa, thì họ cũng chỉ muốn làm tròn bổn phận của người làm mẹ.
"Hai vị thánh thú có lai lịch đáng sợ như thế nào không ai là không biết? Làm sao có người dám lợi dụng hai đứa trẻ chứ?" Kiêm Hà hỏi.
“Tôi cũng không rõ nữa, đây chính là điều tôi lo lắng nhất.”
“Chẳng lẽ là Thiên đạo sao?” Kiêm Hà suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Tôi không có cách nào thăm dò ý đồ của Thiên đạo, nhưng có thể không chỉ có mỗi hắn ta đâu, trong vũ trụ sâu thẳm ngoài kia còn có nhiều cường giả chí tôn mà chúng ta chưa bao giờ biết tới. Từ khi đến Thái Cổ Thần Giới, tôi phát hiện thuật do thám của đạo Chiến Thần bị kẻ khác hạn chế. Sau khi lật tung hết mấy cuốn điển tích trong điện Vạn Thần, tôi mới hiểu không phải đạo Chiến Thần của tôi bị hạn chế, mà là kiến thức của tôi quá hạn hẹp, hư không vũ trụ mênh mông rộng lớn hơn gấp mấy lần những gì được lưu truyền tại nhân gian, có lẽ Thiên đạo không phải là cường giả chí tôn duy nhất ở đây đâu." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Thiên Đạo còn có đối thủ sao?" Kiêm Hà kinh ngạc hỏi.
"Trước khi Thần Giới xuất binh, tôi từng đến thăm tộc Thái Cổ Lôi Thần. Trong điện Lôi Thần, tôi may mắn giải mã được phiến đá khắc những bí mật do thế hệ Thái Cổ Lôi Thần đầu tiên lưu giữ lại, trong đó có kể về cường giả chí tôn đại quân ác ma hư không….”
Thái Cổ Lôi Thần là vị thần sáng lập ra Thái Cổ Thần Giới, có thể nói nếu không có Thái Cổ Lôi Thần thì sẽ không có Thái Cổ Thần Giới.
Truyền thuyết của Thần Giới kể lại rằng, Thái Cổ Lôi Thần lĩnh ngộ sức mạnh của sấm sét rồi ngưng tụ thần cách của mình, nhưng trên phiến đá kia lại không ghi như vậy.
Phiến đá của Thái Cổ Lôi Thần không sử dụng ngôn ngữ thường ngày mà chư thần hay dùng, kể từ khi tộc Lôi Thần sa sút, vô số thần minh đã cố gắng giải mã bí ẩn được khắc trên phiến đá đó, nhưng rất tiếc chưa có ai thực hiện được điều đó
Mộ Dung Nguyên Duệ cũng không thể giải mã được những chữ khắc trên phiến đá, nhưng đột nhiên linh cảm hiện lên trong đầu, cô ấy mở Hỗn Độn Thần Nhãn soi lên phiến đá, sau đó những ký tự khó hiểu bỗng dưng hiện ra nội dung rõ ràng, từng câu từng chữ bay vào thức hải của cô ấy, từ đó biết được bí mật về thân thế thật sự của Thái Cổ Lôi Thần.
Hóa ra Thái Cổ Lôi Thần không phải là cư dân bản địa sinh sống tại Thái Cổ Thần Giới, ông ấy đến từ vũ trụ hư không, từ thế giới bị đại quân hư không tiêu diệt lánh nạn đến đây.
Trên ghi chép có nói, đại quân hư không nắm giữ sức mạnh gần như sánh ngang với Thiên đạo, ít nhất hai người họ có cùng cấp bậc với nhau.
Lời nói của Mộ Dung Nguyên Duệ khiến Kiêm Hà sửng sốt không nói nên lời, bởi vì từ trước đến nay, kiến thức về thế giới mà họ biết chính là, Thái Cổ Tam Giới đại diện cho quá khứ, nhân gian tam giới đại diện cho hiện tại, và tương lai vẫn chưa đoán trước được.
Tuy nhiên, theo ý của Mộ Dung Nguyên Duệ, Thái Cổ Tam Giới có thể chỉ đại diện cho một phần quá khứ của vũ trụ, và trước Thái Cổ Tam Giới, vũ trụ có khả năng vẫn còn một khoảng thời gian xa xưa bị lãng quên.
Đại Quân Hư Không là một trong những cường giả nắm quyền cai quản thời gian dài đằng đẵng trong quá khứ, mà theo ghi chép do Thái Cổ Lôi Thần để lại, rất có thể ông ta vẫn còn sống.
"Nếu Đại Quân Hư Không vẫn còn sống, tại sao không ra tay tranh đoạt nhân gian tam giới với Thiên đạo chứ? Dù sao, nhân gian tam giới mới hiện tại của vũ trụ."
"Không, mặc dù tôi không biết có bao nhiêu cường giả giống như Đại Quân Hư Không còn tồn tại ngoài vũ trụ, nhưng một điều chắc chắn đó là, không ai trong số họ đủ sức đánh bại được Thiên Đạo. Nếu không, thế giới này cũng sẽ không được như ngày hôm nay đâu. Với lại, tôi nghi ngờ Thiên đạo chính là một trong những cường giả còn sống sót qua giai đoạn thời gian dài đó." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Nhưng theo ghi chép trong đạo tàng, không phải đã nói Thiên Đạo xuất hiện sau Thái Cổ Tam Giới cơ mà?” Kiêm Hà nghi hoặc hỏi.
“Lúc đầu tôi cũng khó hiểu, nhưng sau đó tôi nghĩ, nếu Thiên Đạo thực sự được phong thần sau Thái Cổ Tam Giới, làm sao hắn có thể thần thông quảng đại đến mức một tay nắm gọn Thái Cổ Tam Giới, sau đó cai quản nhân gian. Quan trọng nhất là, nếu như Thiên Đạo chỉ là bậc hậu bối, cô nghĩ vận mệnh sẽ cho hắn ta cơ hội quật khởi hay sao?” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
Kiêm Hà đành im lặng, vì cô ấy không có cách nào để bác bỏ những gì Mộ Dung Nguyên Duệ nói.