Sự sống vô tận, giết chóc không ngừng nghỉ, lặng lẽ quan sát vực thẳm, như sấm sét xuyên qua chín tầng trời.
Suốt mấy ngàn năm dài đằng đẵng, Thiên đạo đã sớm lên tính toán chu toàn, không chỉ cải thiện đạo hành của mình, còn lôi kéo thế lực của Thái Cổ Tiên Dân, đồng thời dốc lòng nuôi dưỡng đội quân Tứ Linh Thần Thú Thiên Khiển.
Giống như chỉ khi tất cả chúng sinh đoàn kết lại mới có thể đánh bại Thiên đạo, Thiên đạo đã sớm nhận ra nếu chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình, thì tuyệt đối không phải là đối thủ của vận mệnh.
Vì vậy, người vẫn luôn ám binh bất động như hắn ta, vừa hành động đã tạo ra sóng gió long trời lở đất.
Sau khi tiêu diệt tất cả chúng sinh, vận mệnh cũng sẽ theo đó mà sụp đổ.
Bởi vì vận mệnh là nguồn linh cảm và niềm tin bất diệt vô tình được ngưng kết nhờ tất cả chúng sinh, nếu họ không tồn tại nữa thì làm sao có vận mệnh.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng Kiêm Hà bất giác run rẩy, cô ấy vô cùng lo lắng cho tương lai của Ma đạo và con dân Ma đạo, muốn chiến thắng Thiên đạo nào phải chuyện dễ dàng gì?
Không cần nói tới đội quân Tứ Linh Thần Thú Thiên Khiển còn chưa xuất binh, chỉ mỗi mình kẻ địch đang lâm le ngoài kia, Thiên Tôn đã xuất chiến thử hỏi ai đủ sức ngăn cản?
Thiên Tôn, chiến binh hung hãn nhất Thái Cổ, tuy ông ta cũng giống như Hình Thiên ở thời Viễn Cổ Hồng Hoàng, nhưng cảnh giới tu luyện giữa hai tên này có sự cách biệt khá lớn
Sức chiến đấu của Hình Thiên không bằng Đạo Tổ, nhưng Thiên Tôn trời sinh đã có thân xác ma thần, sức mạnh của ông ta ngày càng tăng cao, ngay khi còn nhỏ đã có chiến lực ngang tầm với Thái Cổ Thần Ma. Khi Thiên đạo tiêu diệt Thái Cổ Tam Giới, chiến lực của Thiên Tôn đã đạt đến trình độ của Thái Cổ Thần Vương và Thái Cổ Ma Đế.
Thái Cổ Tam Giới đã bị tiêu diệt một lần, Thần Vương và Ma Đế đều trở về với cát bụi.
Nhưng Thiên Tôn vẫn luôn sống trong thế giới của họ, không ngừng ngày đêm tu luyện. Bây giờ sức chiến đấu của Thiên Tôn đã đạt đến trình độ thâm sâu khó dò, chắc chắn không thua kém gì Đế Thích Thiên.
Lần này đại quân Thái Cổ Tiên Dân phát binh, Thiên Tôn là vị tướng tiên phong trực hệ dưới quyền Thiên đạo, thế nhưng, dù đã lật tung hết hai giới Thần Ma, Kiêm Hà cũng không tìm thấy ai đủ sức làm đối thủ của ông ta.
Tại Ma giới, chiến lực của Kiêm Hà là mạnh nhất, sau đó đến lượt Ngạo Phong nhảy vọt lên đỉnh cao. Đáng tiếc, sức mạnh của hạt giống ma đã bị thời gian bào mòn khá lâu, Ngạo Phong chỉ có thể hấp thu bấy nhiêu đó thôi, tuy cậu ấy đã sở hữu uy lực đáng sợ của rồng sa ngã, nhưng chiến lực của cậu ấy vẫn không đủ trình độ vượt qua Ma Đế.
Trong số chư thần của Thần Giới, nhờ nắm giữ Hỗn Độn Thần Nhãn, nên Mộ Dung Nguyên Duệ vốn dĩ người mạnh nhất, tuy nhiên, sau khi mang thai và sinh con, cơ thể Mộ Dung đã suy nhược trầm trọng, sức lực bây giờ còn không sánh bằng một dũng sĩ Chiến Thần bình thường. Về phần các thần minh khác, dù là Thần Quang Minh, Hải Thần, hay Nữ Thần Phục Thù, thì đều kém xa Thuần Quân.
Sau khi hấp thụ và dung hợp linh cảm tà ác của kiếm La Hầu, Thuần Quân đã thức tỉnh sức mạnh bổn nguyên của kiếm, từ đó trở thành quân chủ của trăm binh khí.
Thuần Quân rút kiếm ra khỏi vỏ, trăm binh sĩ cũng phải đầu hàng quy phục.
Tuy nhiên, sức mạnh điều khiển huy động lực lượng của Thuần Quân chỉ có tác dụng với thần binh, tu vi kiếm đạo của cô ấy không tài giỏi bằng kiếm Thái Sơ của Lữ Thuần Dương, cũng không cao thâm bằng kiếm ý hỗn độn của tôi.
Tu luyện kiếm đạo có thể theo hai hướng, một là Thái Sơ, hai là hỗn độn.
Tương tự như vậy, một thanh kiếm cũng có hai mặt. Nó có thể chém về Thái Sơ hoặc hướng mũi kiếm về phía hỗn độn.
Đáng tiếc, quyền lựa chọn của kiếm không chỉ nằm trong tay nó, mà còn phụ thuộc vào người cầm kiếm.
Điều này đã định sẵn, cô ấy chỉ có được uy lực của kiếm bổn nguyên, nhưng không thể bước lên đỉnh cao trong giới kiếm đạo, bởi vì cô ấy không có quyền chọn lựa.
Tôi từng nghĩ sau khi Thuần Quân thức tỉnh bổn nguyên, cô ấy sẽ có thể tiến xa hơn trên con đường tu luyện kiếm đạo, thật không ngờ kể từ ngày kiếm linh của Thuần Quân thức tỉnh, số phận đã định sẵn cô ấy chỉ có thể trở thành quân chủ của trăm vạn binh khí thôi.
Cô ấy có thể khống chế vận mệnh của thần khí, đồng thời đã phong ấn vận mệnh của chính mình vào trong thanh kiếm.
Đây có lẽ là nỗi buồn chua chát của cô ấy, hoặc cũng có thể nói cô ấy may mắn, bởi vì rèn kiếm dễ hơn tu luyện thành người nhiều.
Kiêm Hà lục tung khắp hai giới Thần Ma, nhưng không tìm thấy ai đủ sức đối đầu trực diện với Thiên Tôn.
Nên giờ đây chỉ đành đặt hy vọng vào Thái Cổ Minh Giới, và người mạnh nhất Thái Cổ Minh Giới không ai khác chính là Thùy Họa.
Dù Kiêm Hà không biết sức mạnh chiến đấu thực sự của Thùy Họa đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng cô ấy chỉ còn cách đặt cược vào cơ thể bất tử của Thùy Họa, hy vọng Thùy Họa có thể dùng nó để chặn đánh đòn sát thủ của Thiên Tôn.
"Ta có thể chiến đấu với Thiên Tôn, nhưng ta có một điều kiện." Thùy Họa nói.
“Điều kiện gì?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
"Nếu ta giành được linh hồn của Thiên Tôn, cô phải giao con trai của cô cho ta nuôi dưỡng."
“Tại sao chứ?” Mộ Dung Nguyên Duệ sửng sốt hét lên.
“Chẳng vì sao hết, đơn giản vì không muốn để cô sống yên ổn thôi.”
"Được, ta đồng ý với cô."