Mặc dù trong lòng Nguyên Duệ rất khó chịu khi nghe Thùy Họa chế giễu đứa con mình sinh ra giống hệt như một con khỉ xấu xí, nhưng cô ấy lại không mấy để tâm.
Trước đây, trong lòng cô ấy hướng đến thiên hạ thương sinh, chỉ muốn tái hiện lại khung cảnh huy hoàng của Tiên đạo. Trước khi thức tỉnh vận mệnh của Thái Cổ Chiến Thần, điều duy nhất mà Mộ Dung Nguyên Duệ mong muốn là cạnh tranh với Lâm Thùy Họa, tướng Phá Quân của Ma đạo.
Sau khi thức tỉnh vận mệnh của Thái Cổ Chiến Thần, cô ấy chuyển sang muốn cạnh tranh với Thái Cổ Tử Thần Minh Giới.
Xét về thần uy, giữa cô ấy và Thùy Họa quả thật có sự cách biệt rất lớn, cô ấy đã thua thảm bại trong trận chiến định mệnh giữa Thái Cổ Chiến Thần và Thái Cổ Tử Thần.
Tuy nhiên, Mộ Dung Nguyên Duệ lại không cảm thấy mình thua, ngược lại còn cảm thấy mình mới là người giành chiến thắng cuối cùng.
Dù Tử Thần có mạnh mẽ đến đâu, thì cô ấy vẫn phải tự mình tận hưởng nỗi cô đơn lạc lõng suốt cuộc đời. Còn Mộ Dung Nguyên Duệ, mặc dù gặp bất lợi trong sự nghiệp, nhưng lại giành được hạnh phúc cả đời.
Thùy Họa ôm Chúc Chiêu một lúc, rồi trả Chúc Chiêu cho Nữ Thần Phục Thù, sau đó dang tay ôm U Huỳnh.
“Cô em gái may mắn hơn, có chút giống cô.” Thùy Họa nhìn U Huỳnh bé bỏng một lúc, gật đầu nói.
"Cảm ơn lời khen tặng của Tử Thần bệ hạ." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Mộ Dung, cô không cần kiêu ngạo không xem ai ra gì vậy đâu, cô đang nghĩ gì trong đầu đều không giấu được ta, bộ cô tưởng sau khi có con, thì ta thật sự sẽ là người cũ bị bỏ rơi sao?" Trong mắt Thùy Họa tất nhiên không lẫn một hạt cát nào, nghĩ gì nói đó.
"Ta không nghĩ như vậy, ngay từ đầu là cô chọn từ bỏ tất cả cơ mà." Nguyên Duệ bình tĩnh nói.
"Đúng, đó quả thực là sự lựa chọn của ta, và ta chưa bao giờ hối hận."
“Ở trong chăn mới biết chăn có rận”.
"Ha ha, hỏi thế gian tình yêu là cái gì, chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi."
"Nếu thật sự đã quên hết quá khứ, vậy tại sao cô lại có mặt ở đây?"
"Sao vậy, dù sao cũng từng là vợ chồng, ta đến thăm con của anh ấy. Có chuyện gì không ổn sao?"
"Không có gì sai hết, khi đám trẻ lớn lên, chúng nó sẽ gọi cô là dì."
Giọng điệu của họ nghe rất bình tĩnh, vẻ mặt trông khá lãnh đạm, như thể họ là những người bạn cũ xa cách nhiều năm, nay có cơ hội gặp lại tâm sự, nhưng không hiểu sao Kiêm Hà tự dưng có cảm giác lạnh sống lưng, như thể họ đang ở trên chiến trường khói bụi mịt mù, khiến người ta có cảm giác họ đang dùng tiếng cười che đi sự máu lạnh chết chóc.
Ngay cả Nữ Thần Phục Thù và Nữ Thần Băng Tuyết, hai vị thần không hề hay biết gì về mối thù của hai người họ, cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Họ chỉ cảm thấy không khí giữa họ càng lúc càng nặng nề, nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhận ra hai người như sắp lao vào đánh nhau đến nơi, Kiêm Hà phải ra tay giải quyết ổn thỏa. Mộ Dung Nguyên Duệ mới vừa sinh con xong, còn đang ở cử, không thể chống đỡ nổi cơn thịnh nộ đáng sợ của Tử Thần.
Nhưng điều khiến Kiêm Hà mừng thầm đó là, Thùy Họa càng oán hận Mộ Dung thì càng chứng tỏ cô ấy rất quan tâm đến quá khứ. Nói cách khác, cựu tướng quân Lâm có thể đã trở về rồi.
"Chiến Thần bệ hạ, Tử Thần bệ hạ, phía Thái Cổ Tiên Dân đã tập hợp một đội quân gồm ba mươi ngàn vạn binh lính, đóng quân cách đây tám trăm dặm, còn phái Đế Thích Thiên làm chỉ huy, giao trọng trách dẫn quân tiên phong cho Thiên Tôn đảm nhận, bây giờ chúng ta nên giải quyết như thế nào đây?” Kiêm Hà đề cập đến tình hình nguy cấp trước mắt.
Lời này vừa dứt, vẻ mặt Thùy Họa đã nghiêm nghị trở lại, Nguyên Duệ cũng cau mày lo lắng.
Kể từ khi Mộ Dung Nguyên Duệ cai quản Thần Giới, đã chính thức tập hợp quân đội. Còn phía doanh trại Thiên đạo bắt đầu tiến hành luyện binh, chọn ra những binh sĩ xuất sắc nhất để đối kháng lại lực lượng đồng minh của Thái Cổ Tam Giới.
Thái Cổ Tam Giới không còn hùng mạnh như xưa, chư thần thế hệ mới cũng kém cạnh hơn khá nhiều so với đời trước. Mà phe cánh Thái Cổ Tiên Dân sau khi gia nhập doanh trại Thiên đạo, lại được Thiên đạo ban cho cơ duyên tu luyện, thực lực cũng nhờ thế mà phát triển vượt trội.
Thiên Đạo là người khai sáng ra hệ thống tu hành đạo môn ở nhân gian, cũng là người hạn chế nhận thức về sức mạnh hỗn độn bổn nguyên của chúng sinh trong tam đạo và lục đạo.
Tuy nhiên, hắn ta không áp đặt bất kỳ hạn chế nào cho Thái Cổ Tiên Dân, trái lại, hắn ta còn tự mình khai sáng cho họ phương pháp tu luyện, giúp họ tiếp thu được sức mạnh hỗn độn bổn nguyên.
Thế gió đổi chiều, sức mạnh quân sự tổng thể của đội quân Thái Cổ Tiên Dân hùng hậu hơn Thái Cổ Tam Giới rất nhiều.
Cho dù Thiên đạo không xuất hiện, đội quân của Thái Cổ Tiên Dân vẫn đủ tự tin có thể tiêu diệt Thái Cổ Thần Ma tại hư không, không để họ tiến gần ngân hà nửa bước.
Tuy nhiên, Tử Thần Thùy Họa đã tiêu diệt quân đoàn Tu La và quân đoàn Tà Ác, đánh phủ đầu đại quân Thái Cổ Tiên Dân, đồng thời trực tiếp cảnh cáo Thiên Tôn và Đế Thích Hoang.
Lần này, Thái Cổ Tiên Dân tập hợp ba ngàn vạn binh sĩ, dùng hết sức lực, chư thần tự mình ra trận, thành lập nên một liên minh đóng quân cách đây tám trăm dặm, cho thấy bọn chúng đã có lòng dè chừng Thái Cổ Thần Ma.
Trước khi Thiên đạo thoát khỏi nhân gian, trong vũ trụ đã có nhiều nguy cơ tiềm tàn rồi.
Ba ngàn vạn đại quân Thái Cổ Tiên Dân chính là chướng ngại vật khó bề dẹp yên của Thái Cổ Thần Ma, mà đằng sau bọn chúng, còn có Tứ Linh Thần Thú Thiên Khiển Quân, đội quân trực thuộc Thiên đạo, ngày đêm canh giữ phòng tuyến.
Thanh Long, Bạch hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Mỗi đội quân đều có thể dễ dàng nghiền nát mọi thứ cản đường chúng.
Bốn đội quân xuất hiện cùng lúc, bao vây cả vũ trụ, trở thành kẻ thù số một tại nơi đây. Lý do Thái Cổ Tiên Minh nằm gọn trong lòng bàn tay Thiên đạo, là bởi vì Thiên Đạo phái ra đội quân Tứ Linh Thần Thú Thiên Khiển đến trấn áp.
Tứ Linh Thần Thú được Thiên đạo tạo ra sau khi mất đi U Huỳnh và Chúc Chiêu, lấy hai nguồn linh cảm từ tiên thiên, hao tốn rất nhiều công sức để nuôi dưỡng như ngày hôm nay.
Thanh Long trông coi sinh, Bạch Hổ nắm giữ giết chóc, Chu Tước cai quản động, Huyền Vũ điều khiển võ.