Mà Thùy Họa từ một oan hồn thiếu nữ nhà họ Lâm bốn trăm năm trước bắt đầu tu hành, cùng với sự giúp đỡ của mệnh cách Phá Quân có thể đi đến ngày hôm nay, như vậy đã đủ để coi là người độc nhất vô nhị khắp trời đất này, thậm chí còn vượt qua cả Ma Đạo Tổ Sư Tạ Mạt Lăng.
Ba nghìn năm trước, thế nhân chỉ biết đến Đạo Tổ, chẳng chú ý đến Phá Quân của Ma đạo.
Ba nghìn năm sau, Thùy Họa dựa vào mệnh cách Phá Quân để xuất thế, khắp thiên hạ đều phải ngước nhìn hào quang của Tử Thần.
Chỉ có điều nếu Thùy Họa không nói ra, không một ai biết thực lực hiện giờ của cô ấy, Thuần Quân và Ngạo Phong mặc dù có thể thấy được uy lực của lãnh địa Tử Thần, thế nhưng lại không hề hay biết cô đã khám phá ra bí mật vĩnh sinh đại đạo.
Người khác không thể dò xét được thần uy ẩn giấu của Tử Thần, thế nhưng Chúc Chiếu nằm trong lòng Nữ Thần Phục Thù và U Huỳnh đang được Băng Sương Nữ Thần ôm lấy có thể cảm nhận được sự uy hiếp đến từ cô gái này.
U Huỳnh là người đầu tiên vì kinh động mà tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu, đôi mắt đen lúng liếng liếc quanh một vòng, cuối cùng dừng lại nhìn chằm chằm vào Thùy Họa, chỉ nhìn một cái liền “oa” một tiếng, khóc thật to.
Tiểu U Huỳnh vừa khóc, Tiểu Chúc Chiếu cũng bị kinh động mà tỉnh dậy.
Giống y như chị gái nhỏ của cậu, tiểu Chúc Chiếu mới nhìn Thùy Họa một cái liền nắm chặt tay khóc không ngừng.
Hai tên nhóc nghịch ngợm cảm nhận được sự đe dọa đến từ Thùy Họa, mà Thùy Họa cũng có thể cảm nhận được hai cỗ Tiên Thiên Lưỡng Ý Chi Khí vô cùng khổng lổ trên người chúng, ấy chính là khí Chí Dương và khí Chí m.
Trừ cái này ra, Thùy Họa còn phát giác ra trong thần hồn của hai đứa nhỏ có dấu ấn tinh hoa mặt trăng và mặt trời. Vốn dĩ Thùy Họa còn thấy vô cùng kỳ lạ về việc Mộ Dung Nguyên Duệ làm thế nào có thể khai mở thần nhãn, giờ đây trông thấy đôi trai gái này, cô cuối cùng cũng hiểu được.
Trong phòng ánh mắt giao nhau, lũ trẻ khóc lóc không ngừng.
Tội nghiệp hai tên nhóc con, khóc lóc thê thảm như vậy mà chẳng nhận được chút an ủi nào.
Ngay cả mẹ của bọn nó là Mộ Dung Nguyên Duệ cũng làm như không biết, đôi mắt hoàn toàn tập trung trên người Thùy Họa.
Kiêm Hà định mở lời phá tan không khí kỳ quái này, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nguyên Duệ là chủ mẫu của Ma đạo, Thùy Họa là vợ của tôi, mà Kiêm Hà lại có danh phận đạo lữ.
Tuy rằng cô vốn chẳng thèm để ý mấy chuyện danh phận này, thế nhưng trong lòng cô tự biết rõ, biện pháp giải quyết tốt nhất lúc này chính là giữ im lặng.
Tiếng khóc của U Huỳnh và Chúc Chiếu mỗi lúc một lớn, khóc tới nỗi khiến người ta phải đau lòng.
Nữ Thần Phục Thù và Nữ Thần Băng Sương liên tục nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ, mà Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn làm như không biết, vẻ mặt thờ ơ vẫn luôn nhìn chằm chằm Thùy Họa.
Lúc này Thùy Họa cũng rời mắt khỏi hai đứa bé, bắt gặp ánh nhìn của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Ngọn lửa màu đen vẫn rừng rực cháy, khiến người khác không thể thăm dò được ý nghĩ của cô, lại càng không hề hay biết cô đã lấy lại ký ức ban đầu.
Từ lúc Thùy Họa đến đây, Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn luôn dùng Chiến Thần Chi Đạo để che đi nỗi sợ hãi trong lòng. Tiếng khóc của lũ trẻ càng to, nỗi sợ hãi cũng càng lúc càng lớn hơn.
Chính trong lúc cô sắp không thể che giấu nổi nỗi sợ hãi, Thùy Họa đã cất tiếng: “Bọn trẻ khóc ghê gớm như vậy, có phải đã đói rồi không?”
Lời này vừa dứt, giống như sấm sét giữa trời quang.
Ai có thể ngờ được Tử Thần mang theo thần uy khủng bố như vậy tới Chiến Thần điện, câu nói đầu tiên lại là quan tâm lũ nhóc có phải đói rồi hay không?
Kiêm Hà ôm trán, Nguyên Duệ cảm thấy bản thân xúc động sắp nôn ra cả chậu máu đến nơi. Trong lòng thầm nói, tôi mới vừa đút hai đứa nó ăn no ngủ ngon, nếu không phải cô đến đây thì chúng nó làm sao lại khóc ghê khóc gớm như thế.
Thế nhưng cô vẫn chưa thể xác định mục đích thật sự của chuyến thăm này, sắc mặt vẫn không hề thay đổi: “Tử Thần Bệ hạ đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì không?”
“Ta đến thăm con của cô.” Thùy Họa nhàn nhạt đáp.
Dứt lời, cô bước tới chỗ Nữ Thần Phục Thù, trước khi vươn tay ôm lấy tiểu Chúc Chiếu, Thùy Họa hỏi: “Ta có thể ôm một chút không?”
“Đương nhiên là được.” Lúc nói lời này, trong lòng Nguyên Duệ muốn trợn trắng mắt cả vạn lần.
Lời nói và hành động của Thùy Họa vô hình trung luôn có thể khiến tam quan của Mộ Dung Nguyên Duệ phải sụp đổ. Đến giờ cô vẫn nhớ tới cảnh tượng lúc mới tiến vào Quy Khư, Thùy Họa ôm lấy cô, trao cho cô nụ hôn của Thần Chết, khi ấy cô quả thực bị cử chỉ tùy tiện của Thùy Họa dọa cho sợ tái mặt rồi.
Hôm nay Thùy Họa mang theo thần uy khủng khiếp tới thăm Chiến Thần điện, dọa cho U Huỳnh Chúc Chiếu khóc lóc không ngừng, vốn cho rằng “người đến chẳng có ý tốt”, ai ngờ được cô ấy tới là để nhìn lũ trẻ.
Tiểu Chúc Chiếu vốn đang khóc lóc không ngừng, vừa được Thùy Họa ôm vào lòng, tiếng khóc bỗng dưng ngưng bặt.
Đôi mắt đen láy lộ ra vẻ tủi thân, không phải bé không muốn khóc, mà là không dám khóc đó.
Thùy Họa ngắm nghía tỉ mỉ một hồi, ngẩng đầu lên hỏi: “Hắn ta dù gì cũng tuấn tú tao nhã, người làm sao lại giúp hắn sinh ra một chú khỉ con xấu hoắc thế này?”
Lời này vừa nói, Mộ Dung Nguyên Duệ suýt nữa thì hộc máu.