Hư không vũ trụ không rõ ngày tháng năm nào, sau khi đại quân của Thái Cổ Tiên Dân bày xong trận hình, tam giới Thái Cổ cũng đã hoàn thành việc triển khai quân lực của mình.
Đại quân của Thái Cổ Tiên Dân tuy sớm đã bố trí đội hình, nhưng không biết vì lý do gì mà họ bao vây nhưng lại không tấn công, ngay cả Thiên Tôn*, người được mệnh danh là tiên phong của tiên phong cũng không có dấu hiệu tấn công, rõ ràng là bọn họ đang chờ đợi. (*Thiên Tôn ở đây là tên nhân vật, mang hàm ý cháu của trời)
Họ có thể chờ đợi, nhưng Thái Cổ Thần Ma thì không thể đợi được nữa, bởi vì thời gian nằm trong tay của Thiên đạo.
Kẻ thống trị hiện giờ của hư không vũ trụ là hình chiếu của Thiên đạo, nếu như đợi Thiên đạo tự mình thoát khỏi vây khốn, tình hình chiến đấu sẽ không dễ thở như bây giờ nữa, bởi vì Thiên đạo có quyền đưa ra phán quyết.
Cái gọi là quyền đưa ra phán quyết có nghĩa là ông ta có thể chỉ dựa trên ý chí của mình mà quyết định thành bại.
Cho dù là Thái Cổ Tiên Dân bị Thái Cổ Thần Ma đánh bại tan tác, thì chỉ cần Thiên đạo ra tay can thiệp, người chiến thắng chắc chắn không phải Thái Cổ Thần Ma.
Vận mệnh kỳ thực cũng có quyền quyết định, cái gọi là lòng dân hướng về chính là Thiên đạo, chính là ám chỉ quyền phán quyết của vận mệnh.
Tuy nhiên, tác chiến trong hư không vũ trụ, thì sự tác động của vận mệnh là cực kỳ hạn chế. Thượng thiện nhược thủy*, thủy vô hình. Vận mệnh giống như một dòng sông dài không thể nhìn thấu, dù xuôi dòng hay ngược dòng, dù sóng nước cuộn trào hay dập dìu, thì chúng sinh vạn vật cũng đều ở trong lòng sông.
(*Nước là thứ thiện lành nhất)
Nhưng Thiên đạo thì khác, Thiên đạo có hình thể vật chất, bởi vì bản thân Thiên đạo là một con người.
Vì vậy, Thiên đạo có thể đặt ra quy luật cho chúng sinh, nhưng vận mệnh lại chỉ có thể trong vô hình hướng dẫn cho số mệnh của chúng sinh.
Khi ấy, Mộ Dung Nguyên Duệ và tôi chứng đạo trong hư không vũ trụ, hình chiếu của Thiên đạo biến thành một đôi bàn tay to lớn và tóm lấy tôi, nhưng vận mệnh lại không trực tiếp can thiệp để ngăn cản, mà dùng sức mạnh của chính tôi để đánh vỡ tung một hằng tinh, phá vỡ bàn tay to lớn của Thiên đạo, đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai thái cực.
Vận mệnh sẽ không trực tiếp ra tay, nó chỉ yêu cầu ngươi sử dụng sức mạnh của chính mình để đối mặt với mọi khó khăn.
Có một câu nói rất hay, rằng nếu ngươi cầu xin thần linh giúp đỡ thì điều đó chứng tỏ ngươi tin vào khả năng của thần linh. Thần linh không giúp ngươi, điều đó chứng tỏ thần tin tưởng vào khả năng của ngươi.
Vận mệnh, thực ra chính là vị thần này.
Hơn nữa vị thần này trước giờ vẫn luôn tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay giúp đỡ ngươi, có thể âm thầm tạo sự ảnh hưởng, thay đổi thời cơ, hoặc tạo thêm cơ hội, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải có năng lực thực sự.
Vận mệnh không bao giờ thông cảm cho kẻ yếu, bởi vì chỉ có kẻ mạnh mới có thể giăng buồm trên dòng sông dài của vận mệnh.
Đế Thích Thiên có thể án binh bất động, nhưng Thùy Họa không muốn đợi lâu hơn nữa. Cuộc chiến của Thiên đạo không chỉ liên đới đến Thái Cổ Thần Ma, mà nguy cơ lớn nhất của chính là Nhân gian, bởi vì ở Nhân gian có trăm triệu Nhân tộc, có Ma đạo, có Lục đạo luân hồi, có Côn.
Chỉ cần nhìn cách triển khai quân lực của Thiên đạo là có thể biết được, tam giới Thái Cổ Thần Ma cùng nhau xuất chiến, ông ta cũng chỉ phái ra đại quân Thái Cổ Tiên Dân, lại đóng đại quân Thiên Khiển tứ linh thần thú ở phần rìa thiên hà.
Bốn mảng đại trận phòng thủ vững chắc do Lĩnh Chủ Hư Không từng triển khai nhằm ngăn cản Kiêm Hà và Thùy Họa dẫn quân của họ đến gần Nhân gian, nhưng giờ đây, trận Tứ Linh Thiên Khiển được triển khai hoàn toàn bởi Thiên Khiển Tứ Linh Thần Thú đã xuất hiện ở phía bên kia của thiên hà.
Đại trận phòng ngự tứ tướng của đại thâm uyên chỉ có thể triệu hồi hình ảnh phản chiếu của Tứ Linh Thần thú, trong khi trận Tứ Linh Thiên Khiển do quân Thiên Khiển Thần Thú thiết lập sử dụng chính bổn tôn của Tứ Linh Thần làm trận nhãn, nếu phải đem so sánh thì hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, có thể thấy được sự uy hiếp của Thiên đạo đối với Nhân gian.
Có thể tưởng tượng được, đợi khi Thiên đạo thoát khỏi vây khốn và khôi phục năng lượng, người đầu tiên hứng chịu cơn thịnh nộ của ông ta ắt sẽ là Nhân gian, chứ không phải Thái Cổ Thần Ma.
Trong mắt Thiên đạo, tam giới Thái Cổ đã thuộc về quá khứ, mà quá khứ thì cũng đã bị Thiên đạo chôn vùi, cho dù lịch sử có lặp lại thì cũng sẽ chỉ phạm phải sai lầm tương tự, mà Nhân gian mới chính là chiến trường chính nơi ông ta và vận mệnh phân cao thấp.
Đạo lý này, Thùy Họa có thể dễ dàng đoán ra nên cô không muốn đợi lâu hơn nữa.
Nếu Thiên đạo đã coi thường Thái Cổ Thần Ma, thì cô phải làm gì đó để Thiên đạo thay đổi sự nhìn nhận này, chia sẻ đôi phần áp lực cho Nhân gian, Ma đạo.
Cô được mệnh danh là Tử Thần của Thái Cổ Minh giới, nhưng danh phận thực sự của cô xưa nay luôn chỉ có một: là tướng Phá Quân của Ma đạo, là vợ của Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan. Thùy Họa yêu ghét rõ ràng, can đảm, quan trọng nhất là, mặc dù cô cùng Minh giới có quan hệ sâu xa, nhưng lại không nhiễm bất kỳ nhân quả nào của Minh giới. Nếu buộc cô phải lựa chọn giữa việc hy sinh Ma đạo và hy sinh Minh giới, cô rất sẵn sàng hy sinh Minh giới.
Đây không phải cáo buộc rằng cô ấy vô tình, mà là đây lựa chọn vô thức của cô ấy. Cũng giống như năm khi Phá Quân đã phớt lờ hàng ngàn vạn đệ tử Ma đạo sau lưng, chẳng màng sự sống chết tồn vong của đảo Kim Ngao, chỉ quyết xách đao xuống Âm Ty.
Có thể nói họ ích kỷ, nhưng họ đáng được tôn trọng vì sự ích kỷ của họ.
Vì vậy, Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn trong lòng của các đệ tử Ma đạo chưa bao giờ mất đi sự tôn kính. Bất kể là thế hệ đệ tử Ma đạo nào, khi nhắc tới bà ấy, đều sẽ nghĩ tới một câu: Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.