Khi rơi vào cùng tình huống lựa chọn như vậy, Thùy Họa và Mộ Dung Nguyên Duệ lại không có cùng cách chọn lựa, trước không nói đến vấn đề tính cách, chỉ nói về nhân quả mà Mộ Dung Nguyên Duệ mắc nợ với tộc Chiến Thần, cả đời cũng khó có thể trả hết.
Các Dũng Sĩ của năm tộc Chiến Thần đã hy sinh vì để cứu Mộ Dung Nguyên Duệ, cựu Chiến Thần Thái Cổ cũng vì cô mà xóa sạch ý chí thần hồn anh linh cuối cùng, từ đó trở thành nhân quả lớn nhất của Mộ Dung Nguyên Duệ trong Thần giới.
Vì vậy, tôi mới hứa rằng, sau khi Mộ Dung Nguyên Duệ sinh con, sẽ có một người kế thừa tương lai của Thần giới.
Về phần Kiêm Hà, cô sớm đã đưa ra lựa chọn của mình, không chịu đảm nhiệm Thái Cổ Ma Đế đã biểu thị rõ cho lập trường của cô.
Kiếp trước là Thánh Nữ Huyễn Ma, nhưng từ lúc được Ma Đạo Tổ Sư gieo rắc hạt giống về đạo, cô đã định sẵn chỉ có thể là đệ tử Ma đạo.
Băng Phong Vương Tọa vẫn lạnh buốt như mọi khi.
Những bông tuyết sẽ không bao giờ rơi hết, cũng sẽ không bao giờ dừng lại. Lĩnh vực Tử Thần chính là một mảng mênh mông tuyết lớn.
Những mảnh tuyết trắng tinh rơi khắp cơ thể Tử Thần, tạo thành những mảng băng.
Khuôn mặt của Thùy Họa trông giống như băng tuyết từ xưa đến nay vẫn không thay đổi, cô ấy giống như bị đóng băng vậy.
Trước Băng Phong Vương Tọa là Oán Linh Chủ Mẫu, Bất Hủ Thi Vương, Kỵ Sĩ Tai Hoang, Kỵ Sĩ Chiến Tranh, Kỵ Sĩ Ông Dịch cùng Kỵ Sĩ Tử Vong đã bị băng tuyết làm biến đổi cơ thể, Tứ Đại Ác Thần cùng Ma tướng Đoạn Ly,...
Tất cả họ đều được bông tuyết triệu hồi đến trước Băng Phong Vương Tọa.
Một nhóm chiến tướng Tử Thần nghiêm trang đứng tại chỗ chờ đợi mệnh lệnh của Tử Thần. Mà bên trong Băng Sương Bảo Lũy, đại quân các cấp cũng đã chờ sẵn, chỉ cần mở cánh cổng Băng Sương, thì sẽ đối mặt với sự giết chóc tàn khốc nhất.
Thời gian trôi qua dần, Tử Thần vẫn im lặng không lên tiếng.
Không ai biết Tử Thần đang nghĩ gì nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Trên thực tế, Thùy Họa trước giờ vẫn chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán, sở dĩ cô im lặng lâu như vậy là vì cô có linh cảm về tương lai của Minh giới.
Cô nhìn thấy sự tan vỡ của Băng Sương Bảo Lũy giữa trời tuyết bay, thấy được cái chết của vô số con dân Minh giới.
Sau khi bọn họ chết, họ cùng với Băng Sương Bảo Lũy hóa thành những bông tuyết, rồi rơi một trận tuyết dày ở vực sâu của hư không vũ trụ.
Những bông tuyết chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, sẽ luôn có một ngày băng tuyết tan chảy. Con dân của Tử Thần luôn được gọi là kẻ bị lãng quên, mà đợi khi băng tan chảy, bọn họ sẽ thực sự bị lãng quên mãi mãi.
Tử Thần không có nước mắt, nên dù buồn bã, bi ai nhưng Thùy Họa cũng chỉ có thể im lặng.
Cô có thể ích kỷ lựa chọn hy sinh Minh giới, nhưng cô không khỏi cảm thấy bi thương trước sự hy sinh Minh giới, bởi vì bất luận là Thùy Họa hay Phá Quân đi chăng nữa, cùng đều là những người coi trọng tình cảm nhất.
Đó là một quyết định khó khăn nhưng cuối cùng Thùy Họa cũng đã đứng dậy khỏi ngai vàng.
Đứng thẳng dậy, phá băng, băng tan vỡ.
Con rắn đen trắng trên cổ tay bay ra và biến thành hình dạng vốn có của Lưỡi Hái Tử thần. Thùy Họa chộp lấy chiếc lưỡi hái, bước xuống khỏi ngai vàng, đi đến đài quan sát ở rìa Băng Sương Bảo Lũy, chỉ vào đại quân Thái Cổ Tiên Dân cách tám trăm dặm và nói: "Nơi đó có ba ngàn vạn quân, cũng như có ba ngàn vạn hồn năng cùng ba ngàn vạn khí huyết, ta chỉ hỏi các ngươi một câu thôi, con dân của Tử Thần có dám đến lấy không?"
“Lợi nhận sát lục sinh mệnh, lực lương sáng thương hồn linh.”
Câu nói này đầu tiên được Kỵ Sĩ Tai Hoang hồi đáp, sau đó lan rộng ra khắp chúng tướng và cuối cùng là toàn bộ Băng Sương Bảo Lũy, đại quân trên dưới sáu trăm vạn đồng loạt hét lên.
"Ta lại hỏi ngươi một câu nữa, nếu đây là một cuộc chiến không thể thắng, các ngươi có nguyện ý cùng ta chiến đấu đến giây phút cuối cùng không?" Thùy Họa trầm mặc một hồi rồi lại hỏi.
"Nếu không có Tử Thần dẫn dắt Minh giới, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi sự sống và cái chết đằng đẵng. Chính Tử Thần đã ban cho chúng ta tôn nghiêm, giúp chúng ta tìm thấy ý nghĩa của việc sống. Vì vậy, chúng ta sẵn sàng chết vì Tử Thần, chết mà không hề hối tiếc.” Oán Linh Chủ Mẫu đáp.
"Không có Tử Thần, sống cũng chỉ là một lời nguyền chứ không phải được gọi là sống thực sự. Trong thế giới của người sống, chúng ta chỉ là những xác chết thối rữa kinh tởm. chính Tử Thần đã ban cho chúng ta tôn nghiêm.” Bất Hủ Thi Vương đáp.
"Chúng ta chiến đấu vì Tử Thần, thần hồn của chúng ta hóa thành tuyết, xương cốt của chúng ta biến thành cát bụi." Bốn Kỵ Sĩ đồng thanh đáp lại.
"Còn các ngươi thì sao?" Thùy Họa nhìn về phía Tứ Đại Ác Thần, Ma tướng Đoạn Ly cùng các vị phản tướng của Thái Cổ Tiên Dân.
"Ngoại trừ tử chiến với Tử Thần bệ hạ ra, bọn ta còn có lựa chọn nào khác sao?" Ngạo Chi Sát thở dài một hơi nói.
Thùy Họa khống chế bồn năng bản mệnh của Tứ Đại Ác Thần, chỉ cần cô ấy còn sống, Tứ Đại Ác Thần sẽ không bao giờ sinh ra chủ ý gì khác với cô, nếu không sẽ là tự tìm đường chết.
“Nguyện vì quân mà chết, Ma tướng Đoạn Ly nguyện ý vì Tử thần bệ hạ mà chiến đấu đến cùng.” Ma tướng Đoạn Ly đáp.
“Rất tốt, truyền quân lệnh của ta, mở cổng Băng Sương, nghênh chiến Thiên Tôn!" Thùy Họa nói.