Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 125 - Chương 125: Vận Mệnh Trong Bàn Cờ (1).

Chương 125: Vận Mệnh Trong Bàn Cờ (1).

Phủ Thiên Sư đã tính toán hơn trăm năm, nhưng lại tính sót một Trương Chi Viễn, âm ti cũng đến vừa đúng lúc, thế mà không ngờ lại gặp phải Côn Lôn tiên tử.

Hơn một trăm năm nay, không biết đã có bao nhiêu người vì đàm Cửu Long mà tính toán mưu hoạch, và rồi tất cả giống như đã được chỉ định sẵn, mọi chuyện bắt nguồn từ vị đạo sĩ năm xưa, đến cuối cùng sẽ do tôi là người kết thúc.

Tôi bước lên chiếc thuyền ô bồng của Côn Lôn tiên tử, rồi chèo ra giữa đàm Cửu Long.

“Tạ Lan, lần này ta xuống núi, sư phụ ta đã giao phó một việc.

” Côn Lôn tiên tử cất lời.

“Xin tiên tử cứ nói.

”“Nếu ngươi xuống dưới, có duyên gặp được ảo ảnh mà Tạ Lưu Vân để lại, hãy nhớ hỏi giúp sư phụ ta một câu, rằng vì sao không thấy y ghé thăm núi Côn Lôn lần nữa?”“Vâng.

” Tôi gật đầu nhận lời.

Rồi tôi quay sang nhìn về phía Trương Chi Viễn, Tôi biết nhất định ông ấy có điều muốn nói với tôi.

“Tạ Lan, ta không còn gì để dặn dò ngươi nữa, đợi đến khi xuống dưới thì mọi chuyện sẽ được tỏ rõ thôi.

” Trương Chi Viễn mỉm cười nhìn tôi nói.

Đến đây, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Đứng ở mạn thuyền, đôi tay tôi nắm chặt kiếm phân thủy, nhảy thẳng xuống dòng sông.

Kiếm phân thủy gặp nước sẽ tự tách dòng nước ra, ngay lập tức xung quanh liền hình thành một vòng kết giới bao bọc lấy tôi, tôi như treo lơ lửng trong không gian từ từ đi xuống sâu hơn.

Dưới nước là một màn tối đen như mực, cũng may thanh kiếm này nó còn biết phát sáng.

Khi chìm xuống, tôi nhìn thấy dưới nước còn sót lại biết bao nhiêu thi thể hài cốt, gỗ mục lá nát, không gặp được vật sống nào tại đây cả.

Đàm Cửu Long tồn tại hơn trăm năm, cho dù chín cái xác rồng đã mang đi toàn bộ oán khí, nhưng những thứ ở lại đều là ý niệm chết chóc bất tận.

Không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm, nơi này mới hồi phục được sinh cơ của lúc đầu.

Tôi cứ không ngừng trụy lạc, chả biết là khi nào, cũng không nhớ đã chìm xuống bao lâu.

Tôi nhìn thấy nửa dãy núi Phục Ngưu năm xưa nằm đó, bèn thuận theo eo núi cứ thế mà lặn.

Cuối cùng tôi phát hiện dưới chân núi có một cái động tối đen u ám như muốn nuốt chửng tất cả ánh sáng, đường kính của hố đen chưa đến một trượng, lối vào như một con ác thú đang há to miệng vậy.

Tôi biết thông đạo này chính là lối vào, cỗ quan trấn hồn nhất định được giấu ở trong đó.

Nhưng cho dù gan tôi có lớn đến đâu, đối mặt với bóng tối vô tận như này thì vẫn căng thẳng và khủng hoảng lắm chứ.

Con người khi rơi vào tình cảnh không biết được bước kế tiếp xảy ra chuyện gì, sẽ sản sinh ra một loại cảm giác hoảng loạn khó tả, huống hồ chi còn không nhìn thấy được gì, đến cả ánh sáng của kiếm phân thủy cũng không soi được xa hơn một tấc.

Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hướng đi của kiếm phân thủy, từng chút một đi vào cái động đó.

Trước mắt tôi là một màn đen tối, không biết bản thân đang ở nơi nào.

Tình cảnh này có chút quen thuộc, tôi nhớ lúc nhỏ tôi thường hay nằm mơ thấy nó, trong mơ tôi cứ không ngừng chìm xuống dưới, càng lúc càng sâu, giống như không bao giờ chạm đáy vậy, mỗi lần giật mình tỉnh giấc đều ướt đẫm mồ hôi.

Màn đen tối vô tận khiến tinh thần tôi vô cùng hoảng hốt.

Mà khi tôi bắt đầu cảm nhận được sự khủng hoảng, thì sẽ có cảm giác vô chủ đến cực độ.

Trượt chân rơi vào một khoảng không chính là một trong mười loại ác mộng thường gặp, mà giờ đây, tôi căn bản không phân biệt được đâu là giấc mơ, đâu là hiện thực nữa?Tôi chỉ biết nắm chặt thanh kiếm phân thủy trong tay, giống như một người đang đuối nước bắt được một cọng cỏ cứu mạng vậy.

Chả biết đã trôi qua bao lâu rồi, đợi đến khi đôi mắt đã thích ứng triệt để, tôi cứ thế mà lại gần cái nơi đang tản ra ánh sáng.

Ánh sáng đó phát ra từ một viên ngọc thật đẹp, trắng tựa như tuyết, to bằng nắm đấm vậy, được khảm nạm ngay chính giữa cỗ quan tài.

Bạch lão quỷ từng nói với tôi trong nước có tứ bảo, một trong những món đó có viên Nguyệt Hoa Châu của Lão Hàu Tây Hải.

Tuy tôi không biết Nguyệt Hoa Châu có hình dáng như thế nào, nhưng tôi chắc chắn đây chính là nó chứ không sai vào đâu được, ánh sáng lưu động, đôi lúc thoắt ẩn thoắt hiện một làn sương lạnh buốt.

Dưới ánh sáng của Nguyệt Họa Châu, tôi bắt đầu nghiêm túc nhận xét cỗ quan trấn hồn đến từ địa ngục trong truyền thuyết.

Cỗ quan trấn hồn này to hơn những cỗ quan bình thường không chỉ gấp năm lần, mà cả cỗ quan đều được chạm khắc rất nhiều hoa văn chi chít.

Phía chính diện chạm khắc lên sắc màu của nhân sinh, từ sinh lão đến bệnh tử, bên trái chính là huyết hải phù đồ, địa ngục vô gian, bên phải là cả bầu trời ngũ sắc cùng với Lăng Tiêu bảo điện.

Đầu quan khắc Bích Lạc, đuôi quan khắc Hoàng Tuyền.

Chỉ một cỗ quan mà có thể chạm khắc ra được cảnh tượng của Tam Giới, điều này mang ý nghĩa rất sâu sắc.

Thường nói nhất tử vạn sự không, từ xưa đến nay lại có ai cam tâm chịu chết cơ chứ?Chính là vì người chết hồn không yên, mới cần quan trấn hồn.

Tôi mượn kết giới của kiếm phân thủy bơi xung quanh cỗ quan trấn hồn, cho đến khi không ngẫm ra được huyền cơ gì, mới bắt đầu thử mở cỗ quan tài xem như nào.

Bình Luận (0)
Comment