Lưỡi hái thu hoạch sinh mệnh, băng tuyết đóng băng thần hồn.
Mười vạn kỵ binh Huyết Nguyệt Lang dũng cảm đã bị Thùy Họa chôn vùi trong tuyết rơi dày đặc.
Máu thịt biến thành tuyết đỏ, linh hồn thì bị đông cứng.
Khi nụ cười băng tuyết tan biến, trần quy trần, thổ quy thổ, chiến trường chỉ còn lại hồn năng vô tận, tất cả đều đổ vào cơ thể Thùy Họa.
“Tử Thần, Thiên Tôn ta hôm nay thề với trăng máu Thái Cổ rằng ta ắt sẽ tiêu diệt thần hồn của ngươi!" Thiên Tôn gầm lên như sấm rền trên bầu trời.
Cùng với đó, tám trăm vạn kỵ sĩ Huyết Nguyệt Lang đồng loạt ngẩng lên bầu trời mà tru tréo, tinh thần chiến đấu của họ rất khốc liệt, sao trời dần mờ mịt đi.
Đây mới là tư thái chính xác nhất của lang hổ, hôm nay lại rơi đúng vào đêm trăng tròn. Huyết Nguyệt Lang Nhân tập thể nổi điên, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, răng nanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng xé nát bộ giáp kiên cố nhất.
Mỗi chiến binh Huyết Nguyệt Lang Nhân đều tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ nhạt, có thể khiến thần hồn của họ cứng rắn như thép, miễn nhiễm với các đòn tấn công thần niệm, linh hồn, chiến ý của chúng không bao giờ cạn kiệt hay suy giảm.
Đại quân Tử Thần và sĩ binh Khô Lâu của Thùy Họa vốn cũng là những đơn vị cận chiến mạnh mẽ cứng cỏi nhất, nhưng so với Huyết Nguyệt Lang Nhân điên cuồng, sĩ khí rõ ràng là thua một bậc. Đại quân hành thi thậm chí còn không thể đỡ nổi một đòn, hoàn toàn có thể tưởng tượng được trận chiến này sẽ gây ra sự tàn phá và đem lại họa nạn như thế nào cho đại quân của Tử Thần.
Mặc dù đại quân Tử Thần sớm đã bố trí đội hình chiến đấu ở phía trước Băng Sương Bảo Lũy, nhưng Thùy Họa không ra lệnh cho họ tấn công mà thay vào đó cô triển khai ngàn vạn khẩu pháo Băng Sương Quỹ Đạo trên đỉnh Băng Sương Bảo Lũy. Đại quân Tử Thần chiến lực không mạnh bằng Huyết Nguyệt Lang Nhân, tầm quan trọng của công sự chiến tranh phải được phát huy ra hết toàn bộ, nếu không trận chiến này sẽ không thể đánh tiếp được. Hai bên đều đã sẵn sàng và hạ quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Mái tóc trắng của Thùy Họa chạm tới bầu trời, chiếc áo choàng đen tung bay trong gió và phát ra âm thanh phần phật. Lưỡi Hái Tử Thần trong tay sáng như vầng trăng khuyết, toát ra uy lực của băng sương tử vong.
Bởi vì đại quân Tử Thần vẫn đang túc trực ở tiền tuyến của Băng Sương Bảo Lũy đợi lệnh, nên sức mạnh quân sự của tám trăm vạn Huyết Nguyệt Lang Nhân hoàn toàn dựa vào một mình Thùy Họa chống đỡ lấy.
Tám trăm vạn Huyết Nguyệt Lang Nhân biến đổi điên cuồng phát ra sát khí quân uy mà ngay cả thân thể thần ma cũng khó mà chống lại được.
Quỷ Đế muốn bỏ chạy, Thần Vương không thể ngăn đỡ.
Tuy nhiên, Thùy Họa đứng trong hư không với lưỡi hái trong tay mà không hề cử động.
Mỗi khi đại quân tiến lên một bước, sát khí quân uy từ đại quân mà Thùy Họa phải gánh chịu lấy sẽ tăng lên đáng kể.
Ngọn lửa đen trong mắt càng lúc càng cháy dữ dội, đốt cháy cả hốc mắt và đốt cháy mũ đội băng sương trên đầu, dần dần che khuất khuôn mặt của Tử Thần cho đến khi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa...
Thân là Thái Cổ Chiến Thần, không ai hiểu rõ sức mạnh hủy diệt của sát khí quân uy hơn Mộ Dung Nguyên Duệ.
Vì vậy, khi cô nhìn thấy Thùy Họa đứng một mình trước chiến trận chống lại tám trăm vạn Huyết Nguyệt Lang Nhân, tâm trạng của cô trở nên vô cùng căng thẳng.
Dù ở kiếp trước hay kiếp này, Mộ Dung Nguyên Duệ và Thùy Họa đều là kẻ thù định mệnh, mà sâu thẳm trong lòng cô chưa bao giờ đầu hàng Thùy Họa lần nào ngoại trừ ngày hôm đó bị Tử Thần hôn lên môi.
Nhưng bây giờ, hình bóng Thùy Họa sừng sững trong lòng cô như một ngọn núi.
Có người chỉ có thể kính trọng, còn có ó người chỉ để lại cho thế giới một bóng lưng.
Cô im lặng hồi lâu, tâm trạng nặng nề như núi đè, dần dần cảm thấy khó thở, cô lo lắng cho Thùy Họa.
Băng Sương Bảo Lũy sở dĩ kiên cố không thể bị phá hủy là vì nó được Tử Thần bảo vệ, một khi Tử Thần thất thủ, đại quân đội của Minh giới sẽ kém xa Ma giới và Thần giới, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt ngay tức khắc... Chính Tử Thần là người mang lại hy vọng cho Minh giới.
“Tôi không bằng cô ấy.” Mộ Dung Nguyên Duệ thở dài nặng nề.
"Chiến Thần bệ hạ, cô ấy làm sao lại làm được?" Thùy Họa một mình chống lại tám trăm vạn Huyết Nguyệt Lang Nhân đã khiến Nữ thần Báo Thù bị cả kinh và bối rối vô cùng.
“Tại sao Tử Thần lại mạnh mẽ như vậy?” Nữ thần Băng Tuyết cũng thốt ra lời thắc mắc. "Chỉ dựa vào uy lực của riêng Tử Thần thì không đủ để chống lại tám trăm vạn Huyết Nguyệt Lang Nhân. Sở dĩ Lâm tướng quân có thể làm được, hẳn là có liên quan đến việc cô ấy thông thấu, tỏ tường bí mật của sự sống và cái chết." Thuần Quân nói.
"Thuần Quân, cô nói đúng. Sức mạnh mà Thùy Họa thể hiện bây giờ đã vượt qua Tử Thần." Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Nhưng, đã vượt qua cả Tử Thần thì hiện tại cô ấy đang ở trạng thái nào?" Nữ thần Báo Thù lại hỏi.
"Giữa sự sống và cái chết có sự khủng bố rất lớn, nếu nhìn thấu sự sống và cái chết, sẽ có được sự tái sinh sau sự hủy diệt. Có lẽ cảnh giới của cô ấy giống như Thuần Quân vậy, quay trở lại ở Thái Sơ."
“Thái Sơ?” Nữ thần Báo Thù càng thêm hoang mang.
"Thái Sơ sinh từ nơi âm dương bị tiêu diẹt , Thái Sơ Tử Thần tên là Khôi Cương."
Mộ Dung Nguyên Duệ hoàn toàn dựa vào đạo Chiến Thần để suy luận, nhưng lại vô tình biết được sinh thần bát tự của Thùy Họa.
Thùy Họa trong số mạng có sát, Thần Húc gặp nhau, trời đất xung khắc.
Thần là Thiên Cương, Húc là Hà Khôi, là nơi Âm Dương tuyệt diệt.
Có thể nói, vận mệnh của Thùy Họa vốn dĩ đến từ nơi âm dương tuyệt diệt, còn vận mệnh của Phá Quân chỉ là kết quả âm dương phú quýmàthôi.Đâycũnglàlýdotạisaocôấycó thể dễ dàng ngưng tụ thần cách Tử Thần như vậy, lại đạt được chín lần niết bàn liên tiếp mà không tiêu biến thần hồn.
“Chủ Mẫu, Thái Cổ Minh giới có thể đánh bại đại quân Huyết Nguyệt Lang Nhân của Thiên Tôn không?" Thuần Quân hỏi.
"Ta không biết. Ta chỉ có thể suy luận, Thiên Tôn tuyệt đối không phải đối thủ của Thùy Họa, nhưng đây không phải là cuộc chiến của một người. Than ôi, tất cả đều trông cậy vào sự lựa chọn của chính Thùy Họa mà thôi. Nếu cô ấy kiên trì tự mình thủ hộ Băng Sương Bảo Lũy, cho dù là có Khôi Cương nhập thể, là Thái Sơ Tử Thần đi chăng nữa, hôm nay cũng sẽ không thể thoát khỏi kiếp nạn bị diệt." Mộ Dung Nguyên Duệ thở dài.
"Thuần Quân sẽ không bao giờ nhìn Lâm tướng quân rơi trong tuyệt cảnh." Thuần Quân nhướn mày đáp.
"Ngươi không muốn, ta lại làm sao có thể chịu được nỗi đau Ma đạo mất đi tướng Phá Quân đây? Ta chỉ lo lắng..."
“Lo lắng về điều gì?"
“Ta chỉ lo Thùy Họa căn bản là không cho chúng ta cơ hội can thiệp thôi!”