Trên chiến trường Thùy Họa đang đứng, cho dù Thuần Quân có biến thành một thanh kiếm thì cũng không thể chịu được sự tẩy phạt của sát khí quân uy nơi đó. Nếu Thùy Họa không muốn người khác can thiệp vào cuộc chiến của mình, sợ rằng có là Thuần Quân thì cũng không thể xuất kiếm được.
Hơn nữa, khi đại quân của Thiên Tôn đang tiến lên, Đế Thích Thiên cũng có loạt động thái lớn, gây áp lực lên Ma giới cùng Thần giới từ cánh trái và cánh phải của mình.
Năm đội quân của Chiến Thần lao ra, đại trận Ma Phệ Tinh Không bắt đầu quay chuyển.
Dù là Ma giới hay Thần giới đều không thể dễ dàng thoát thân để giúp đỡ Minh giới được, trận chiến này được định sẵn là trận chiến do một mình Tử Thần gánh lấy.
...
Cuối cùng, Thùy Họa không còn chịu nổi sát khí quân uy thêm nữa.
Thân thể đột nhiên bay lên không trung, trong tay vung lên lưỡi hái Tử Thần, quát thành một đạo ánh sáng tròn như trăng, chiếu sáng màn đêm đen tối trong hư không vũ trụ.
"Thiên Tôn, ngươi dám đánh với ta một trận không!"
Grừ!
Thiên Tôn vô cùng tức giận, không thể chờ đợi thêm được nữa.
Đối mặt với lời mời từ Tử Thần, sát ý trong lồng ngực nó không thể che giấu được nữa, toàn thân bắt đầu phát điên.
Cơ thể bắt đầu tăng trưởng kích thước, khuôn mặt ngày càng vặn vẹo và dữ tợn. Cuốicùng,nó hoàntoànbiếnthànhmộtngườithúkhổnglồvớiđầusóivàthânngười,tay cầm Huyết Nguyệt Chiến Phủ, thân mặc chiến giáp Huyết Nguyệt Thiên Lang, bộc phát ý chí chiến đấu có thể tiêu diệt tất thảy mọi thứ.
Đây không phải là hình thái tối thượng của nó, trong những trận chiến tiếp theo, mỗi khi Thiên Tôn bị tấn công, bản chất con người trong cơ thể nó sẽ giảm đi và bản chất sói sẽ tăng lên. Đến cuối nó biến thành Huyết Nguyệt Thiên Lang với sức mạnh hủy diệt trời đất, thần hồn được kết nối với Huyết Nguyệt. Khi đó, Thiên Tôn và Đế Thích Thiên cũng không dám đáp lại sự dữ dội của nó, thiên địa chấn động, quỷ khóc thần sầu.
"Tử Thần, hôm nay, giữa ta và ngươi buộc phải có người chết đi, bây giờ, hãy trải nghiệm sức mạnh khủng khiếp từ trăng máu đi."
Nói xong, cơ thể của Thiên Tôn cắt xuyên bầu trời đêm như một ngôi sao băng, chiếc Huyết Nguyệt Chiến Phủ chém về phía Thùy Họa.
Thùy Họa cũng đồng thời lao về phía Thiên Tôn, Lưỡi Hái Tử Thần trong tay cũng chém về phía Thiên Tôn theo một đường vòng cung tao nhã.
Rìu chiến chém mạnh vào vai Thùy Họa, làm vỡ nát nhiều mảnh áo giáp của chiến giáp Tử Thần, mà Lưỡi Hái Tử Thần của Thùy Họa cũng vừa hay lướt qua vùng bụng dưới của Thiên Tôn, xẻ đôi bộ giáp Huyết Nguyệt Lang Nhân của nó.
Cả hai đều không né tránh, Thùy Họa có lượng hồn năng vô tận có thể khôi phục cơ thể Tử Thần, trong khi Thiên Tôn có ý định dùng nỗi đau để kích thích tiềm năng của mình, hóa thành hình thái cuối cùng của Huyết Nguyệt Thiên Lang.
Thiên Tôn cực kỳ dũng cảm, tốc độ cũng nhanh như chớp.
Mà Thùy Họa cũng là một thanh kiếm sắc bén, đồng thời áp dụng phương pháp tốc chiến tốc thắng, cô biết rằng thế gian không có gì là bất khả chiến bại, cách duy nhất để đánh bại nó là sử dụng tốc độ.
Cấp độ chiến đấu này khác với cuộc đấu kiếm ý giữa tôi và Lữ Thuần Dương, thứ mà chúng tôi cạnh tranh lúc đó là sự hiểu biết của mỗi người về kiếm đạo, nhưng bây giờ trận chiến quyết định giữa Thùy Họa và Thiên Tôn là một cuộc tấn công hủy diệt thực sự.
Khi cả hai dàn dựng một cuộc đọ sức trên không, đại quân gồm tám trăm vạn Huyết Nguyệt Lang Nhân cũng tấn công vào phía trước Băng Sương Bảo Lũy, bắt đầu chống chọi lại những đòn hủy diệt không phân biệt từ nòng pháo Băng Sương Quỹ Đạo.
Pháo Băng Sương Quỹ Đạo không chỉ có thể trực tiếp làm tổn thương cơ thể của Huyết Nguyệt Lang Nhân, mà còn có thể giải phóng sức mạnh hàn băng để làm chậm tốc độ di chuyển cũng như tốc độ tấn công của chúng, vốn dĩ Huyết Nguyệt Lang Nhân đã đạt đến trạng thái chiến ý cực thịnh dưới sự tấn công ồ ạt từ pháo Băng Sương Quỹ Đạo, chiến lực giảm dần đi.
Vào thời điểm họ vượt qua vòng phong tỏa của pháo Băng Sương Quỹ Đạo và tiếp cận được thành lũy, chiến lực của họ gần như ngang bằng với đại quân Tử Thần.
Kể từ khi tam giới Thái Cổ phái quân đến hư không vũ trụ đến nay, trận chiến tàn khốc nhất đã sắp bắt đầu.
"Chúng ta vốn đã là cát bụi, mục nát và bị chôn vùi dưới lòng đất. Chính Tử Thần đã triệu hồi chúng ta trở lại mặt đất, ban cho chúng ta tôn nghiêm của sự sống. Bây giờ Tử Thần cần những chiến binh dũng cảm, không sợ chết, chư vị Lĩnh Chủ xin hãy cùng tôi tham gia trận quyết chiến này!"
Sau khi nói xong câu này, Bất Hủ Thi Vương đã tế xuất bia Trấn Hồn, dẫn đầu mười hai Lĩnh Chủ Địa Huyệt, đem theo đại quân hành thi xông vào giữa cường địch.
Phía sau ông, Oán Linh Chủ Mẫu đã dẫn đầu chúng nữ yêu oan hồn hát một bài bi ca.
Do sự điên cuồng của Huyết Nguyệt Lang Nhân, khiến cho đòn tấn công linh hồn của các nữ yêu oan hồn đã mất tác dụng nên thay vào đó họ hát bài bi ca, giúp gia tăng tinh thần chiến đấu cũng như phần nào an ủi vỗ về đối với những anh chị em đã chết và biến thành hành thi.
Bi ca được hát lên, nghe mà không cầm được nước mắt.
Không biết trên đường xông đến chém giết đã có bao nhiêu hành thi tê liệt đã thức tỉnh lại phần ký ức kiếp trước.
Lại không biết có bao nhiêu chiến binh khô lâu đã nghe thấy nụ cười vui vẻ của người yêu khi xương cốt của họ hóa bụi tan biến.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn và sự giết chóc vẫn tiếp tục.
Chúng sinh hữu tình bi bạch phát, thiên đạo vô ý liễu thương tang.
Tại sao chúng ta phải đánh nhau, giết chóc?
...
Tử Thần có một hộp linh hồn có thể thu thập ý chí anh linh, của những linh hồn chiến tử trong đại quân.
Từ thời điểm trận quyết chiến giữa các đại quân bắt đầu, Thùy Họa đã có thể cảm nhận được ý chí của vô số anh hùng đang chảy vào hộp linh hồn.
“Lĩnh chủ Kim Giáp Địa Huyệt, chết!”
“Lĩnh chủ Thiết Trảo Địa Huyệt, chết!”
“Lĩnh chủ Huyết Dực Địa Huyệt, chết!”
“Kỵ sĩ Ôn Dịch, chết!”
“Kỵ sĩ Tai Hoang, chết!”
...
Hộp linh hồn không ngừng vang lên, mỗi âm thanh đều thông báo cái chết của một chiến tướng oan hồn hùng mạnh.
Vốn dĩ bọn họ đã chết, nhưng vì Tử Thần trùng sinh nên họ được tái sinh và trở thành kẻ bị lãng quên. Mà trong hôm nay, bọn họ lại lần nữa chết đi trên chiến trường, cuối cùng hoàn toàn bị thế giới lãng quên.
Thùy Họa không phải là người vô tâm, trái lại, cô ấy lại là người giàu tình cảm nhất.
Mặc dù ngồi trên Băng Phong Vương Tọa cả ngày nhưng cô ấy không bao giờ không ngừng quan tâm đến con dân trong Minh giới.
Đối với người sống mà nói, tuyết rơi của Tử Thần là sự chết chóc và lời nguyền, nhưng đối con dân Minh giới, bông tuyết lại là một bông hoa dịu dàng.
Lại một tiếng kêu lạnh thấu xương vang lên, hộp linh hồn tuyên cáo: "Oán Linh Chủ Mẫu, chết!”
Thùy Họa một thân đầy máu đột nhiên quay lại và nhìn thấy linh hồn dần tan vỡ của Oán Linh Chủ Mẫu, một vầng sáng lóe lên rồi dần dần tiêu tan...