Dưới sự bảo vệ của Hắc Bạch Xà, đại quân người sói Huyết Nguyệt không cách nào tiếp cận Thùy Họa, chỉ có thể tiếp tục đồ sát đại quân Tử Thần.
Chẳng bao lâu sau, năm vạn đại quân Tử Thần cũng lần lượt bị tiêu diệt, kỵ sĩ Tử Vong vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh đã kịp thời lao vào bảo lôi Băng Sương.
Kỵ sĩ Tử Vong chẳng ngại cái chết, anh chỉ muốn cùng sống cùng chết với bảo lôi Băng Sương.
Đây là thành trì do đích thân anh tự tay xây dựng, nó tượng trưng cho tôn nghiêm của Thái Cổ Minh Giới, giờ đây anh chẳng còn khả năng bảo vệ tòa thành này, tất cả những gì có thể làm là leo lên đỉnh tháp, cùng với bảo lôi cùng sinh cùng tử.
Kỵ sĩ Tử Vong rút vào trong thành, đóng chặt cánh cửa Băng Sương.
Bảo lôi Băng Sương đã trải qua bao nhiêu lần được Tử Thần tế luyện, kiên cố vô cùng. Ngay cả người sói Huyết Nguyệt vốn mạnh mẽ điên cuồng cũng không thể trong một thời gian ngắn mà phá hủy nơi này.
Kỵ sĩ Tử Vong đứng trên tường thành, ngóng nhìn Tử Thần đang đứng giữa đại quân Huyết Nguyệt.
Anh không biết Tử Thần đang làm gì, nhưng anh tin tưởng các anh em huynh đệ chiến sĩ của Thái Cổ Minh Giới sẽ không hi sinh một cách vô ích, Tử Thần sẽ vị bọn họ báo thù, chỉ là không biết bản thân anh còn có thể tận mắt chứng kiến khoảnh khắc ấy hay không, không biết bảo lôi Băng Sương còn có thể chống đỡ được đòn công kích của lũ người sói Huyết Nguyệt được bao lâu.
Minh giới vốn là tử địa, cái chết cũng chẳng có gì đáng sợ.
Dáng vẻ kỵ sĩ Tử Vong an tĩnh như nước, đôi mắt chỉ đang chăm chú nhìn những chuyển biến của vị Chủ Quân Minh Giới – Thái Sơ Tử Thần.
Không rõ có phải ảo giác của chính mình hay không, nhưng kỵ sĩ Tử Vong vẫn luôn cảm thấy thân thể của Tử Thần đang cao lên từng chút từng chút một, khí tức thần niệm đang tỏa ra cũng không giống với trước đây.
Cùng với sự phát triển của cơ thể, thân thể Tử Thần cũng dần dần bị bao trùm trong một làn sương đen, Hắc Bạch Xà vẫn đang bơi lội vậy quanh màn sương, bảo vệ cô.
……
Sau khi Thiên Tôn làm Tử Thần trọng thương cũng không tiếp tục đuổi theo công kích, thương thế của hắn ta trong trận chiến với Tử Thần cũng chẳng nhẹ hơn Thùy Họa là bao nhiêu. Trong lúc Tử Thần mang theo phẫn nộ cực điểm mà ngưng tụ thân thể Khôi Cương, bản thân Thiên Tôn cũng bởi vị trọng thương mà biến đổi thành hình thái cuối cùng.
Hình dạng con người triệt để biến mất, hình thái cuối cùng của Thiên Tân giống hệt với mẹ hắn ta, lúc này đã trở thành Huyết Nguyệt Thiên Lang.
Toàn thân nhuộm trong máu đỏ, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, mỗi một tấc đều tỏa ra ánh sáng hủy diệt có thể nghiền nát mọi thứ.
Sau khi trở thành Huyết Nguyệt Thiên Lang, Thiên Tôn ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng, tiếng gầm vang khắp mọi ngóc ngách.
Sau đó, một đạo trăng máu từ trong hư không cách xa ngàn dặm chiếu thẳng vào cơ thể hắn.
Thiên Tôn nhắm chặt đôi mắt đỏ máu của mình, bắt đầu hấp thụ sức mạnh hủy diệt vô cùng khủng khiếp từ ánh trăng.
Ánh trăng đỏ tươi chiếu xuống, cơ thể sói của Thiên Tôn cũng bắt đầu lớn lên, uy lực hủy diệt do thân thể sở hóa cũng càng lúc càng mạnh.
Tới khi Thiên Tôn một lần nữa mở mắt ra, ngay cả Mộ Dung Nguyên Duệ đang chiến đấu cách đó hàng chục dặm cũng có cảm giác chấn động thần hồn, Kiêm Hà lại càng cảm thấy bất an, vì sự sống chết của Thùy Họa mà thấp thỏm ưu tư.
Đế Thích Thiên vốn rất chấn kinh trước màn phô diễn sức mạnh chiến đấu vô cùng ghê gớm của Thùy Họa lúc này đây cũng tỏ vẻ nhẹ nhõm. Bởi vì ông ta biết rằng, vị Huyết Nguyệt Thiên Lang đã từng đồ sát cả hàng nghìn hàng vạn Thần tộc lúc trước đã quay lại rồi.
Húuuuuuuuuuuu!
Lại một tiếng gầm phẫn nộ, Thiên Tôn nhanh như chớp lao về phía Thùy Họa đang bị vây trong màn sương đen nơi chiến trường.
Cảm giác được sát khí hủy diệt mạnh mẽ đang đến gần, Hắc Bạch Xà dữ dội lao ra ngăn chặn.
Nó vốn do lưỡi hái Tử Thần của Thùy Họa hóa thành, sau khi hấp thụ không biết bao nhiêu hồn năng, cơ thể của nó giờ đây đã tăng thêm vài nghìn trượng.
Màu đen đại diện cho cái chết, mà trắng đại diện cho sinh cơ.
Rắn nuối đuôi, đại diện cho vòng tròn số phận không thể tránh khỏi.
Ngay lúc Thiên Tôn đột nhiên muốn lao vào trong màn sương đen, Hắc Bạch Xà cuốn chặt lấy hắn ta.
Đầu đuôi lại nối nhau, Hắc Bạch Xà một lần nữa tái hiện lại hình ảnh rắn nuốt đuôi.
“Hóa ra là vậy, Thùy Họa chính là nhờ điều này mà có được cơ duyên giải mã bí mật của sự sống và cái chết.” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Rắn nuốt đuôi rốt cục ẩn chứa huyền cơ gì?” Thuần Quân đã từng nhìn thấy một lần, hôm nay lại một lần nữa được chứng kiến, thế nhưng trong lòng vẫn luôn thắc mắc không rõ.
“Âm dương triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng thứ còn lại chỉ là hư vô, rắn nuốt đuôi là dùng để chỉ nơi âm dương hủy diệt. Chỉ cần có thể hoàn thành cảnh tượng rắn nuốt đuôi này, Thiên Tôn nhất định phải chết.”
“Sức mạnh của Thiên Tôn hiện giờ đã vượt qua cả tôi, vượt qua cả hình thái Tử Thần của Lâm tướng quân, Hắc Bạch Xà chưa chắc có thể làm được điều này. Nếu như thất bại, vậy chuyện gì sẽ xảy ra? Thuần Quân lại hỏi.
“Ta cũng không biết, ta chỉ biết rằng, giờ đây mặc cho chúng ta có làm gì cũng không giúp được cô ấy, kết quả dù như thế nào cũng đều là sự lựa chọn của Thùy Họa.” Mộ Dung Nguyên Duệ khẽ lắc đầu nói.
Không một ai biết được nếu rắn nuốt đuôi thất bại sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì bây giờ Thùy Họa đã bị sương đen bao vây, chẳng ai biết cô đang ở trong tình trạng như thế nào.
Thiên Tôn bị Hắc Bạch Xà cuốn lấy đã bùng phát sức mạnh hủy diệt ghê gớm của mình, vảy trên mình rắn lần lượt bị thổi bay, máu thịt cũng từng mảng từng mảng tan nát, thế nhưng bất luận đau đớn thống khổ thế nào, Hắc Bạch Xà cũng cương quyết không chịu bỏ cuộc, tiếp tục nuốt lấy đuôi mình.
Vòng vây của rắn mỗi lúc một nhỏ, năng lượng hủy diệt do Thiên Tôn bộc lộ càng lúc càng khủng khiếp.
Hắn biết rõ, nếu như không thể thoát ra, đợi đến khi Hắc Bạch Xà nuốt sạch bản thân, hắn ta cũng phải quay về với hư vô.
Thiên Tôn tức giận, tìm được chỗ bảy tấc chí mạng trên mình Hắc Bạch Xà, dùng hai móng vuốt sắc nhọn của sói cắm mạnh vào, dùng toàn lực xé nát.
Hắc Bạch Xà đau đớn không chịu nổi, nhưng nó chỉ có thể tiếp tục kiềm nén, bởi vì chỉ cần nó kêu thảm một tiếng cũng đồng nghĩa với việc tự mình phá vỡ trạng thái rắn nuốt đuôi này.
Thế nhưng bảy tấc chính là điểm chí mạng của nó, rốt cục nó cũng không thể nhịn được nữa, thét lên một tiếng đau đớn vô cùng.
Miệng vừa há ra, rắn nuốt đuôi lập tức bị phá, ngay sau đó, thân xác cao lớn hàng nghìn trượng của Hắc Bạch Xà liền bị Thiên Tôn xé thành từng mảnh trong nháy mắt.
Sau khi xé nát Hắc Bạch Xà, Thiên Tôm bừng bừng tức giận nhìn chằm chằm vào sương đen trước mắt.
Hắn muốn lao vào tiêu diệt Tử Thần, thế nhưng màn sương đen này lại khiến hắn ta nảy sinh sợ hãi.
Hắn không biết sương đen tượng trưng cho cái gì, càng không biết nếu bản thân lao vào sẽ xảy ra chuyện gì.
Trước giờ Thiên Tôn chưa từng trải qua cảm giác này, ngay cả khi đối mặt với Đế Thích Thiên, hắn ta cũng chẳng có lấy một chút ngần ngại, thế nhưng đứng trước một màn sương đen mờ mịt như thế này hắn lại chùn chân chẳng dám tiến lên.
Nỗi sợ hãi không thể nào phá bỏ khiến Thiên Tôn tức giận vô cùng, sau đó hắn liền chuyển sự chú ý sang bảo lôi Băng Sương.
Bảo lôi Băng Sương trông có vẻ như nguy khố trùng trùng, thế nhưng muốn triệt để phá hủy nó cũng cần một chút thời gian.
Thiên Tôn nhìn về phía bảo lôi Băng Sương, cũng nhìn thấy kỵ sĩ Tử Vong đang đứng trên tường thành, hắn tức giận gầm lên, lao về phía đó.
Cơ thể sói khổng lồ đập ầm ầm vào cánh cổng Băng Sương, dùng khí thế dễ như trở bàn tay phá hủy tường thành.
Cuối cùng cũng lên tới đài cao, từng bước tiến về phía kỵ sĩ Tử Vong.
Kỵ sĩ Tử Vong xoay người đối mặt với Thiên Tôn, dáng vẻ không hề thay đổi.
“Minh giới đã bị hủy diệt, bảo lôi Băng Sương nhất định cũng bị phá hủy, Tử Thần đã bỏ rơi các ngươi rồi.” Thiên Tôn nói.
“Không, Tử Thần tuyệt đối sẽ không bỏ rơi con dân của mình, ngài ấy nhất định đồng sinh cộng tử cùng với chúng ta.”
“Hiện giờ bảo lôi Băng Sương sắp bị phá hủy, cô ta lại đang ở đâu cơ chứ?”
Kỵ sĩ Tử Vong không có lời nào để đáp, chính trong lúc này, bên ngoài bảo lôi Băng Sương, giữa hàng trăm vạn đại quân người sói Huyết Nguyệt, Thùy Họa từ trong sương mù hiện ra.
“Âm Dương tuyệt diệt, Thái Sơ có ta!”