Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1257 - Chương 1257: Tuyết Bay Đầy Trời (1)

Chương 1257: Tuyết Bay Đầy Trời (1) Chương 1257: Tuyết Bay Đầy Trời (1)

Thùy Họa phá tan màn sương bước ra, đôi mắt như vực sâu thăm thẳm khó đoán, dáng vẻ lạnh lùng, khinh thường tất cả sinh mệnh.

Nếu như nói Tử Thần Thái Cổ Minh Giới là vị vua của vong hồn trong khắp thiên hạ, vậy thì Thái Sơ Tử Thần lại chính là người từ bỏ thân phận này. Sau khi cơ thể đã hóa Khôi Cương, nơi thích hợp nhất để Thùy Họa tồn tại chính là Âm Dương Tuyệt Địa.

Bởi vì Khôi Cương tượng trưng cho công kích của trời đất, bất luận cơ thể cô ở nơi nào đều sẽ gây ra sự hủy diệt, sinh tử luân phiên.

Mộ Dung Nguyên Duệ không biết chân tướng sau khi rắn nuốt đuôi thất bại, kỳ thực mà nói rắn nuốt đuôi thành công hay thất bại mà nói đối với Thùy Họa đều không gây ra chút ảnh hưởng nào, bởi vì Thùy Họa đã vốn đã vượt qua sự sống và cái chết, ký ức vĩnh viễn tồn tại.

Tử Thần phá tan sương đen, kỵ sĩ Tử Vong vui mừng khôn xiết, thế nhưng anh ta chưa kịp hét lên một tiếng “Tử Thần Bệ hạ” đã bị vuốt sói sắc nhọn của Thiên Tôn từ sau lưng đâm thủng ngực, nghiền nát cơ thể bạch cốt của anh ta.

Kỵ sĩ Tử Vong đem thần hồn giấu xong hộp sọ, vội vã bay về phía Thùy Họa, người từ phía xa đang nhanh chóng vươn một tay ra đón lấy hộp sọ của anh ta.

Đáng tiếc là Thiên Tôn không cho kỵ sĩ Tử Vong cơ hội chạy thoát, mà Thùy Họa lại cách anh ta quá xa.

Vuốt sói sắc nhọn tóm lấy hộp sọ, chỉ với một chút sức lực hộp sọ trong tay Thiên Tốn liền hóa thành bụi xương, thần hồn thậm chí không kịp kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị hủy diệt.

Kỵ sĩ Tử Vong vẫn lạc, đánh dấu sự hủy diệt của đại quân hàng triệu binh thuộc Minh Giới.

Thùy Họa sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng bình tĩnh lại, đôi mắt thăm thẳm rừng rực hai đốm lửa.

Sau đó, cơn thịnh nộ khủng khiếp kia liền nhanh chóng chiếm lấy thân thể và trái tim của cô, ngọn lửa hắc viêm trong mắt một lần nữa lại cháy bùng lên, lan ra khỏi vành mắt.

Sau khi rắn nuốt đuôi thất bại, Thùy Họa cũng mất đi lưỡi hái Tử Thần, cô vươn tay về phía hư không triệu hoán, một thanh thần binh trước nay chưa từng thấy đã xuất hiện trong tay cô.

Đây là một thanh đao, một thanh đao có uy lực vô cùng ghê gớm.

Thái Cổ Tiền Dân không một ai nhận ra, thế nhưng trong mắt Mộ Dung Nguyên Duệ và Kiêm Hà đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ bởi vì thanh đao này nhắc bọn họ nhớ tới Thiên Địa Giao Tranh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao mà Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn đã dùng trước đó.

Chỉ là thanh đao này so với Lưỡng Đoạn Đao có điểm khác biệt.

Sát ý của thanh đao này vô cùng hung mãnh, không những vậy còn ẩn chứa ý chí hủy diệt vô cùng khủng khiếp.

Đao ý của Lưỡng Đoạn Đao là thiên địa giao tranh, âm dương lưỡng đoạn. Mà thứ thanh đao này chém ra chính là công kích của trời đất, là âm dương tuyệt diệt.

Đao trong tay, Thùy Họa nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua lưỡi đao, động tác dịu dàng giống như đang vuốt ve gò má người yêu.

Không biết có phải do cô sơ suất hay không, lưỡi đao sắc nhọn đột nhiên cắt đứt ngón tay, máu tươi cứ thế chảy ra.

Đao phong tuyết bạch, huyết yên hồng(1).

(1) Ánh đao sắc bén như tuyết trắng, máu thì đỏ tươi.

Thùy Họa đưa ngón tay lên mỗi, nếm thử mùi vị máu tươi của chính mình. Cô thì thầm: “Nợ máu quả nhiên chỉ có thể dùng máu để trả.”

“Tử Thần, đại quân của ngươi đã tan thành tro bụi, kẻ tiếp theo chính là ngươi.” Thiên Tôn hóa lại hình người, ngồi trên vương tọa Băng Phong nhìn Thùy Họa, to giọng hét lên.

“Thiên Tôn, ngươi giết sạch con dân của ta, bây giờ lại cướp đoạt vương tọa của ta. Ngươi có biết cái giá phải trả tiếp theo đây của ngươi và tộc nhân nhà ngươi là như thế nào không?”

“Quả thực là kẻ ngạo mạn điên cuồng. Tử Thần, hôm nay ngươi nhất định phải chết, không một ai có thể địch lại các dũng sĩ đã được trăng máu ban phước, không một kẻ nào có thể sống sót dưới lời nguyền của Thái Cổ Huyết Nguyệt.”

“Ha, phải không? Vậy tiếp theo đây mời ngươi và tộc nhân ngu si nhà ngươi hãy cùng nhau nếm thử sức mạnh hủy diệt của Thái Sơ Tử Thần!”

Dứt lời, Thùy Họa ôm thanh đao vào ngực, thu lại hơi thở của mình, cả người biến mất ngay tại chỗ.

Tại nơi mà cô biến mất bỗng xuất hiện một đóa hoa sen màu đen, ngay sau đó lại có một đóa sen đen nữa xuất hiện trong không trung.

Đóa sen tưởng chừng như xuất hiện một cách ngẫu nhiên, kỳ thực bên trong lại ẩn chứa huyền cơ.

Vì nếu nối những bông hoa kia thành một đường sẽ phát hiện hoa sen kỳ thực là một tòa trận pháp.

Chỉ có điều tòa trận pháp này không một ai hay biết, bởi vì nó là trận pháp từ thời kỳ sơ khai, tên gọi Thiên Công Địa Kích Âm Dương Diệt Tuyệt Trận.

Hoa sen từng đóa từng đóa rải rác, hơn chục đóa, rồi biến thành trăm ngàn đóa, mang theo vết mực thi nhau nở rộ.

Trận chiến này ban đầu vốn là Thái Cổ Minh Giới quyết chiến với người sói Huyết Nguyệt.

Sau khi toàn quân Minh Giới bị tiêu diệt, Huyết Nguyệt lúc này chỉ còn lại một kẻ thù duy nhất – Tử Thần Thái Cổ Minh Giới.

Thế nhưng giờ đây bọn chúng đã đánh mất tung tích của Tử Thần, ngay cả Thiên Tôn cũng không có cách nào lần theo thần niệm, khí tức của Tử Thần.

“Chủ mẫu, Lâm tướng quân đâu rồi?” Thuần Quân hỏi.

“Hoa sen là ấn ký cô ấy để lại, còn bản thân cô ấy đang ở nơi nào ta cũng không biết.” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

Thiên Tôn đứng dậy khỏi vương tọa, càng lúc càng không thể nhẫn nại.

Hắn ta không hiểu ý nghĩa của đóa sen mực kia, thế nhưng có thể cảm nhận được mấy đóa hoa này không phải tự nhiên mà xuất hiện.

Giờ đây toàn bộ đại quân Tử Thần đã bị tiêu diệt, đại quân người sói Huyết Nguyệt cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại chiến trường thêm nữa.

Trong trận chiến đẫm máu vừa rồi, tám trăm quân Huyết Nguyệt bị tổn thất mất ba trăm vạn, mặc dù sĩ khí của năm trăm vạn quân còn lại vẫn cao như cũ, thế nhưng Thiên Tôn không có ý định để bọn họ tiếp tục công sát.

Hắn ta đã tận lực, cũng đã đạt được chiến công đầu tiên, những trận chiến tiếp theo đây nên để các vị thần minh Thái Cổ khác tới đảm nhiệm.

Bình Luận (0)
Comment