Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1258 - Chương 1258: Tuyết Bay Đầy Trời (2)

Chương 1258: Tuyết Bay Đầy Trời (2) Chương 1258: Tuyết Bay Đầy Trời (2)

Nghĩ đến đây, Thiên Tôn quyết định để tộc nhân của mình rút lui trước, quay lại đội hình.

Tiếp đó, chính vào lúc hắn ta chuẩn bị phát ra mệnh lệnh, nghìn vạn đóa sen mực trên kia đột nhiên nở rộ, phun trào trở thành ngọn lửa hắc viêm rực rỡ nhất.

Giữa các đóa hoa sen có sự kết nối lẫn nhau, ngọn lửa bùng lên từ đóa đầu tiên tới đóa cuối cùng chỉ là chuyện trong tích tắc.

Ban đầu vốn chỉ là mấy đốm lửa nhỏ, lúc này đây đã bùng cháy trở thành một biển lửa lớn.

Người sói Huyết Nguyệt vốn điên cuồng có thể không để ý đến sự thiêu đốt của Lửa Linh Hồn, thế nhưng ngọn lửa bùng cháy từ trong những đóa sen mực này lại mang theo sức mạnh tàn phá mà ngay cả tộc Huyết Nguyệt cũng không thể nào chống chịu được.

Những tiếng kêu thảm thiết bi ai bắt đầu vang lên trong vũ trụ hư không, ngọn lửa màu đen thiêu đốt thể xác người sói Huyết Nguyệt, ngay cả hồn linh của chúng cũng bị nướng trong lửa nóng.

Kiếp nạn hủy diệt chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, thời điểm đại quân Huyết Nguyệt ảo tướng muốn trốn chạy, biển lửa đã vây kín nơi này, trận thiêu đốt này đã chú định không một kẻ nào có thể thoát được.

Doanh trại của Thái Cổ Tiền Dân, Đế Thích Thiên khuôn mặt lạnh lùng như sương, giơ cao cờ lệnh trong tay, sau đó lại nhẹ nhàng hạ xuống, không một ai để ý cánh tay ông ta hơi run rẩy.

Mí mắt Kim Cương nhấp nháy không ngừng, dái tai đỏ như máu. Ác Ma Chi Chủ khẽ nuốt nước bọt, ngước nhìn Bát Kỳ Đại Xà đang run bần bật.

Trong doanh trại Thái Cổ Thần Giới, Mộ Dung Nguyên Duệ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Thuần Quân mặt mũi tràn đầy hưng phấn, âm thầm cổ vũ cho Thùy Họa đang tự tay báo thù.

Nữ Thần Băng Tuyết, Nữ Thần Báo Thù và các thần minh khác của Thái Cổ Thần Giới đều vô cùng kinh ngạc.

Tại doanh tại của Thái Cổ Ma giới, đôi mắt Kiêm Hà ngập trong nỗi buồn, giống như Mộ Dung Nguyên Duệ, cô biết rằng sức mạnh không phải tự nhiên mà có được, chỉ là lần này bọn họ không biết Thùy Họa phải dùng cái gì để đổi lấy nguồn sức mạnh khủng khiếp như thế này.

……

Lửa càng cháy càng mạnh, tiếng kêu thảm thiết của đại quân người sói Huyết Nguyệt cũng càng lúc càng rời rạc.

Cuối cùng, vào lúc thần hồn của người sói còn sót lại bị thiêu thành tro bụi, ngọn lửa này cũng thiêu rụi cả sức mạnh hủy diệt.

Biển lửa bị dập tắt, trên chiến trường chỉ còn lại hồn năng vô tận, ngay cả một người sống cũng không có.

Thiên Tôn nặng nề rơi xuống vương tọa, nếu như nói lúc đầu hắn ta có vài phần rụt rè không dám xông vào đối mặt với Thùy Họa, thì giờ đây hắn đang tràn ngập trong nỗi sợ hãi và cảm giác thất bại.

Sau đó, dường như nhớ ra điều gì, hắn liền ngước lên bầu trời, miệng niệm lên một câu chú ngữ thần bí.

Mà lời đáp cũng nhanh chóng từ trong hư không truyền tới, lại một đạo trăng máu được rót xuống, chiếu lên người Thiên Tôn.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, Thiên Tôn lại một lần nữa biến trở thành sói, theo ánh trăng bay lên.

Tốc độ của Huyết Nguyệt Thiên Lang vốn dĩ đã nhanh vô cùng, dưới sự chúc phúc của trăng máu, tốc độ của Thiên Tôn dường như đã trở nên vô thực, dường như không thể nhìn thấu hướng đi của hắn ta. Điều này đã đủ chứng minh bản thân hắn có bao nhiêu khát khao muốn rời khỏi nơi này, trở về Huyết Nguyệt.

“Muốn chạy?”

Thùy Họa cau mày.

Cô cũng không tiếp tục đuổi theo, bởi vì biết bản thân đuổi không kịp.

Ngay cả bây giờ cô cũng không cách nào đuổi kịp tốc độ vô thực ấy của Thiên Tôn.

Chỉ có điều bản thân cô không đuổi kịp cũng không sao, chỉ cần liêm đao trong tay đuổi kịp hắn là được.

“Thiên công địa kích, âm dương diệt tuyệt, chém!”

Chỉ nghe Thùy Họa hét lớn, dốc toàn lực dùng thanh đao trong tay chém ra.

Ánh trăng máu đã đủ khiến người ta choáng ngợp, thế nhưng ánh đao của Thùy Họa càng khiến người ta sững sờ không thôi.

Một đao xuất ra, ánh trăng liền đứt đoạn.

Đường đi của Thiên Tôn cũng đồng thời bị chặt đứt, hắn ta kinh hoàng lúng túng muốn tìm hướng khác để chạy, lúc này Thùy Họa lại chém ra một đao.

Ánh đao chém đứt cơ thể sói của Thiên Tôn, đem người hắn ta chặt làm hai khúc.

Lúc xác thịt bị xẻ ra, thần hồn cũng đồng thời bị xé rách.

Thiên Tôn chỉ kịp thét lên một tiếng thảm thiết thấu tận trời xanh, hóa thành một cơn mưa máu từ trên trời cao trút xuống.

Trước giờ chưa từng có đao pháp giống như vậy, mà trước giờ cũng chưa từng thấy một người nào giống như vậy,

Hoặc cũng có lẽ rất lâu rất lâu trước đây, ở những năm tháng xa xưa đó đã từng có người chứng kiến đao pháp như thế, cũng từng nhìn thấy một người như thế. Đáng tiếc, những người từng chứng chiến đó, hiện giờ chẳng có mấy người còn sống.

Năm xưa, mỹ nhân nhấc đao chấn động cả bát hoang.

Mà hôm nay, mỹ nhân nhấc đao khiến toàn bộ vũ trụ hư không phải kinh sợ.

Thiên Đạo giật mình tỉnh lại, không biết bao nhiêu bậc chí tôn đang ẩn nấu sâu trong vũ trụ hư không cũng đồng thời tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Bọn họ bối rối ngơ ngác, không biết là ai có gan lớn như vậy, lại dám đánh thức cả Thái Sơ Tử Thần.

Bọn họ đã ẩn náu cả trăm triệu năm, trốn tránh thời gian và cả vận mệnh, ngay cả Thiên Đạo cũng ngầm chấp nhận sự tồn tại của họ.

Thế nhưng giờ đây bọn họ biết rằng bản thân chẳng thể tiếp tục trốn tránh được nữa.

Bởi vì vị Thái Sơ Tử Thần tới từ Âm Dương Diệt Tuyệt Chi Địa đã thức tỉnh rồi.

Cô đã quay lại, mang theo cả thanh đao Âm Dương Diệt Tuyệt của mình quay lại rồi…

……

Bảo lôi Băng Sương lung lay sắp đổ, dường như lúc nào cũng có thể sụp xuống hóa thành băng tuyết.

Sau khi giết chết Thiên Tôn, Thùy Họa nhấc đao bước từng bước về vương tọa Băng Phong.

Hoa tuyết lại bay bay trong không trung.

Kỳ thực, hoa tuyết là ân huệ của Thần Chết, bởi vì toàn bộ con dân của Minh Giới sẽ có cơ duyên tu hành và thần niệm do Tử Thần ban phát từ những bông hoa tuyết đang rơi trên bầu trời.

Thật đáng tiếc, cả tòa bảo lôi Băng Sương chỉ còn lại một mình Thùy Họa.

Cô ngồi lên vương tọa, hai tay cầm Âm Dương Diệt Tuyệt bắt đầu đọc lời tuyên thệ: “Chúng ta không sống cũng không chết, chúng ta sẽ bị lãng quên bởi người còn sống và kẻ đã chết. Chúng ta có thể quay lại thế giới trước đây đã từng nói lời ly biệt, thế nhưng vĩnh viễn không thể nào quay trở lại những ngày tháng mà chúng ta đã sống, không thể nào quay trở về bên cạnh những người mà chúng ta thương yêu…”

Bình Luận (0)
Comment