Lời tuyên thệ cất lên, băng tuyết trên bảo lôi cũng dần dần nứt ra.
Khối băng biến thành tảng băng, tảng băng hóa thành hoa tuyết.
Ban đầu tuyết bay lả tả, gần như che khuất tầm mắt mọi người, chẳng bao lâu sau liền hóa thành một cơn bão tuyết.
Bầu trời ngập trong tuyết trắng!
Mãi cho tới khi hoa tuyết rơi xuống, bông tuyết cuối cùng tan ra và biến mất, bảo lôi Băng Sương cũng không còn tồn tại nữa.
Trên vương tọa Băng Phong cũng không còn bóng dáng Tử Thần.
Mộ Dung Nguyên Duệ đang cảm thấy bi thương ngập tràn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu của thị nữ.
“Chiến Thần Bệ hạ, không thấy Chúc Chiếu Thánh Tử đâu nữa rồi.”
“Ừ, ta biết rồi.” Mộ Dung Nguyên Duệ nhàn nhạt trả lời một câu, khóe môi khẽ nở một nụ cười.
“Thánh Tử đã đi đâu rồi?” Thuần Quân hỏi.
“Thùy Họa đã mang đi rồi, đây là chuyện tốt, cô ấy vẫn nhớ lời hứa giữa chúng ta, điều này cho thấy tương lai cô ấy nhất định sẽ quay lại!”
……
Thùy Họa phải đi rồi, cô ấy bắt buộc phải rời khỏi đây.
Sau khi thức tỉnh thần cách Thái Sơ Tử Thần, ngưng kết ra cơ thể khôi cương, cô ấy phải quay trở lại vùng đất âm dương tịch diệt càng sớm càng tốt, hòng tìm kiếm cơ duyên cho mình.
Bởi vì trong vũ trụ có rất nhiều người không muốn Thái Sơ Tử Thần quay lại, thậm chí họ còn không muốn nhìn thấy cô ấy tỉnh lại.
Nếu cô ấy tiếp tục ở lại đây, sát cánh chiến đấu cùng Mộ Dung Nguyên Duệ và Kiêm Hà, sẽ thu hút nhiều kẻ thù lợi hại tìm đến chỗ họ khiêu chiến.
Hơn nữa, còn có một lý do khác buộc cô ấy phải nhanh chóng rời đi.
Khôi cương tượng trưng cho hành động khiêu chiến uy nghiêm của trời đất, cho dù cô ấy trốn ở đâu cũng sẽ gây ra thảm họa diệt vong, khói lửa chiến tranh liên miên, chỉ có vùng đất âm dương tịch diệt mới là nơi Thái Sơ Tử Thần nên đến.
Tại vũ trụ u tối rộng lớn bao la, Thùy Họa dẫn Chúc Chiêu bay xuyên qua vô vàn tinh tú.
Cô ấy dùng một bông hoa sen màu đen bọc lấy Chúc Chiêu, bông sen được cô ấy ôm chặt vào lòng, việc này sẽ bảo vệ Chúc Chiêu tránh tiếp xúc với dòng chảy hỗn loạn trong vũ trụ, đồng thời ngăn chặn những con mắt dòm ngó của kẻ thù..
Nếu như có thể, cô ấy còn muốn mang theo cả U Huỳnh nữa, bây giờ cô ấy đã hiểu rõ ý nghĩa của U Huỳnh và Chúc Chiêu đối với Thiên đạo, nhưng cô ấy chỉ có thể dẫn theo mình Chúc Chiêu đi mà thôi, chứ không đưa U Huỳnh đi chung được.
Bởi vì mặt trăng và mặt trời không thể cùng lúc xuất hiện ở vùng đất âm dương tuyệt diệt, nếu không nhất định sẽ khiến âm dương đảo lộn từ từ tiêu trừ lẫn nhau, rồi cùng đồng quy vô tận
Dù chỉ mang mỗi Chúc Chiêu đi, Thùy Họa vẫn phải tìm đủ cách che giấu sức mạnh mặt trời của Chúc Chiêu.
Không biết mất khoảng bao lâu, Thùy Họa đã ôm Chúc Chiêu đứng trước cổng vào không gian tối tăm huyền bí, nhìn nó giống hệt một cái lỗ đen, không ngừng hút mọi thứ vào bên trong, bất kỳ ai chạm vào nó cũng đều không thể thoát ra.
Bóng tối của hố đen, thậm chí còn đáng sợ hơn vực sâu không đáy.
Thùy Họa ôm Chúc Chiêu trong tay, mặc dù cô ấy đã thức tỉnh thần cách Thái Sơ Tử Thần, còn đúc luyện nên cơ thể khôi cương, nhưng cô ấy vẫn chần chừ một lúc, suy nghĩ xem mình có nên bước vào đó hay không.
Nếu chỉ một mình cô ấy đứng đây, thì tất nhiên chẳng cần phải sợ gì cả, nhưng trong tay cô ấy còn có thêm một đứa bé chưa đầy một tháng tuổi.
Đứa trẻ tội nghiệp này, không may được sinh ra giữa lúc chiến tranh liên miên, từ khi chào đời đến nay chưa từng gặp mặt cha lần nào, mà giờ lại bị cô ấy bế đi, buộc phải rời xa mẹ ruột.
Khi Thùy Họa bóc cánh hoa sen để ngắm nhìn Chúc Chiêu, trùng hợp thay đứa nhỏ cũng vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, nó mở to đôi mắt đen láy, ngơ ngác nhìn Thùy Họa.
Sau khi nhìn một hồi lâu, miệng nó mếu máo rồi bắt đầu khóc lớn.
Vừa khóc đã gào ầm ĩ lên, mặc kệ Thùy Họa cất công dỗ ngọt thế nào cũng không chịu nín, thậm chí dù Thùy Họa dùng sức mạnh Tử Thần hù dọa nó, cũng chỉ khiến nó khóc càng lớn hơn.
Cuối cùng, Thùy Họa mới nghĩ ra Chúc Chiêu vì đói bụng nên mới quấy khóc.
Vấn đề nan giải này, làm hai hàng lông mày của Thùy Họa nhíu chặt lại.
Cô ấy là Tử Thần, đương nhiên không thể cho Chúc Chiêu bú sữa được, chỉ khi nào tới vùng đất âm dương tịch diệt mới có thể ngưng kết nhiều luồng khí âm dương rải rác xung quanh để cho Chúc Chiêu hấp thu.
Nghĩ đến đây, Thùy Họa đã không còn do dự nữa, một tay ôm chặt lấy Chúc Chiêu, rồi nhảy vào hố đen
Bóng tối chứa đựng sức mạnh bổn nguyên hủy diệt, cơ thể khôi cương có thể chịu được những vết thương chí mạng do hố đen gây ra, nhưng cánh sen quấn quanh Chúc Chiêu lại bị bóng tối ăn mòn từng lớp một, khi thấy nó sắp tổn hại cơ thể của Chúc Chiêu, Thùy Họa cởi lớp áo giáp khoác ngoài ra, rồi đặt Chúc Chiêu vào trong lòng mình.
Sát khí của cơ thể khôi cương vô cùng đáng sợ, nhưng xét cho cùng vẫn là cơ thể phụ nữ. Đối với đứa nhỏ như Chúc Chiêu, chỉ cần có ngực thì chính là mẹ, nên nó cứ rúc người vào lòng Thùy Họa theo bản năng.