Du hành xuyên qua hố đen sẽ khiến ngũ cảm lục thức bị hỗn loạn, đợi đến khi Thùy Họa thoát ra khỏi hố đen, đứng vững ở thế giới bóng tối, cô ấy bất chợt cau mày. Hóa ra không biết từ lúc nào, Chúc Chiêu đã xem cô ấy là mẹ ruột của mình, rúc đầu vào ngực cô ấy không ngừng bú sữa...
Thùy Họa vừa xấu hổ vừa khó chịu, nhưng giờ Chúc Chiêu cuối cùng cũng chịu nín khóc, nhìn dáng vẻ buồn tủi đáng thương của thằng bé, cho dù nó không mút được tý sữa nào, vẫn cố tìm cách an ủi trái tim bị tổn thương, cô ấy lại bất giác mềm lòng.
"Hầy, ngay cả cha ruột của con cũng không vô liêm sỉ như con đâu!"
Thùy Họa thở dài một hơi, chỉ đành để mặc nó thoải mái làm điều nó thích.
Vùng đất âm dương tịch diệt này, còn đáng sợ hơn cả hư không. Đây mới thật sự là cảnh tượng tiêu điều xơ xác, mọi thứ đã bị phá hủy, không còn sinh vật nào tồn tại được.
Dòng sông Minh chia mảnh đất thành hai nửa, một bên là sương đen và một bên là sương trắng.
Thùy Họa dừng chân bên bờ sông Minh, đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ của nước sông, sau đó lộn ngược người của Chúc Chiêu, rồi ném thằng bé thẳng xuống sông.
Bỗng dưng bị ném xuống nước, Chúc Chiêu sợ hãi khóc lớn cầu cứu, nhưng mặc kệ thằng bé có vùng vẫy tay chân, sặc nước mấy lần, thì Thùy Họa cũng không thèm chớp lấy một cái, mãi đến khi Chúc Chiêu đã chìm nghỉm dưới mặt hồ, Thùy Họa mới đưa tay vớt nó lên. Kể từ đó trở đi, mỗi ngày Thùy Họa đều sẽ ngâm Chúc Chiêu vào nước sông Minh.
Người xưa có câu, âm không sinh thì dương không sinh, U Huỳnh và Chúc Chiêu vốn là hai thái cực đối lập, không phải đạo trường sinh.
Thùy Họa làm vậy để giúp Chúc Chiêu giải quyết túc mệnh của chính mình, rồi trở thành một con người thực sự.
Đạo một âm một dương, âm dương hòa hợp tạo nên con người.
"Em không thể sinh con cho anh, nhưng em muốn con trai của anh mãi mãi phải là con trai của anh. Dù có là Thiên đạo hay vận mệnh cũng không thay đổi được sự thật này."
“Đây là điều duy nhất em có thể làm cho anh.”
Từ đó về sau, Thùy Họa đã có thể yên tâm ở lại vùng đất âm dương tịch diệt, mỗi ngày dùng nước sông Minh rửa sạch cơ thể của Chúc Chiêu, đồng thời mượn ý chí diệt vong ở nơi này, để cải thiện tu vi của bản thân, tìm kiếm cơ duyên của Thái Sơ Tử Thần.
Còn về cuộc chiến chống lại Thiên đạo, Thùy Họa vẫn luôn khắc ghi nó ở trong đầu, chưa từng quên đi dù chỉ một giây, chỉ là cuộc chiến của Thái Cổ Minh Giới đã kết thúc, mà cuộc chiến Thái Sơ Tử Thần vẫn chưa bắt đầu.....
...
Kể từ lúc Thùy Họa bế Chúc Chiêu đi, do song sinh thường tâm ý tương thông nên U Huỳnh cứ khóc mãi không chịu nín.
Mẫu tử liền tâm, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng cảm thấy đau lòng không ngớt.
Lai lịch của Chúc Chiêu và U Huỳnh quá đáng sợ, từ khi chào đời đã gây chấn động toàn vũ trụ, Mộ Dung Nguyên Duệ sớm đã cảm nhận được điều này. May mắn thay, Chúc Chiêu đã được Thùy Họa bế đi, bây giờ cô ấy chỉ cần dốc hết tâm sức vào mình U Huỳnh thôi. "Thuần Quân, cuộc chiến Thái Cổ Thần Giới sắp nổ ra, ta muốn cô phải luôn túc trực bên cạnh và bảo vệ U Huỳnh.” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
"Chủ mẫu, tôi phải đặt sự an toàn của người lên hàng đầu." Thuần Quân suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Không, Ma Đạo có thể không có chủ mẫu là ta, nhưng tuyệt đối không thể để U Huỳnh không thể rơi vào tay kẻ khác. Nó còn quan trọng với Ma đạo hơn cả ta đấy.”
"Chủ mẫu, Chúc Chiêu và U Huỳnh rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
"Thời xa xưa từng có vị thần vĩ đại, U Huỳnh và Chúc Chiêu. Thần vĩ đại chịu trách nhiệm giữ vững trật tự của thế gian. Chúc Chiêu mang lại ánh sáng cho chúng sinh, gánh trách nhiệm chống lại sự xâm lược của bóng tối. U Huỳnh là chiến binh vượt qua vạn vật. Ta nghi ngờ thân phận thật của Thiên đạo có liên quan gì đó với vị thần vĩ đại kia, nếu đây là sự thật, thì Thiên đạo chắc chắn sẽ không buông tha cho con của ta."
"Vâng ạ, Thuần Quân nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người. Kiếm còn người còn, chỉ cần Thuần Quân còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai chạm vào thánh nữ!” Thuần Quân dõng dạc tuyên thệ.
Mộ Dung Nguyên Duệ là người thông minh kiệt xuất, từ lúc nhìn thấy Thùy Họa ngưng kết ra cơ thể khôi cương của Thái Sơ Tử Thần, cô ấy liền nghĩ ngay đến khoảng thời gian xa xưa bí ẩn kia.
Nếu như U Huỳnh và Chúc Chiêu có thể dùng một cách thức nào đó để tái sinh trong cơ thể mới, thì thử hỏi, liệu có kẻ nào đủ sức ép vị thần vĩ đại mãi mãi chìm sâu trong giấc ngủ vĩnh hằng không? Nếu Thái Sơ Tử Thần đã quay về rồi, thì vị thần vĩ đại chắc chắn cũng sẽ tìm mọi cách để quay về.
Cứ suy nghĩ theo hướng này, muốn đoán ra thân phận của Thiên đạo đã không còn là chuyện khó khăn nữa.