Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1263 - Chương 1263: Sức Mạnh Vận Mệnh

Chương 1263: Sức Mạnh Vận Mệnh Chương 1263: Sức Mạnh Vận Mệnh

Vũ trụ mênh mông trống rỗng, các vì tinh tú tỏa sáng lấp lánh.

Tôi men theo lời dẫn đường của cờ chiêu hồn trong huyền quan, cố sức tìm kiếm dấu vết của các chiến tướng Ma đạo.

Thuần Quân, Ngạo Phong, Kiêm Hà và Mộ Dung Nguyên Duệ đều chiến đấu vì Ma đạo tôi, chỉ có Thùy Họa đã sớm vạch rõ ranh giới với Ma đạo.

Không biết tôi đã bay được bao lâu, thân kiếm Côn Lôn Tuyết nóng rực, thứ đang hừng hực đốt cháy là thần hồn tôi, đồng thời cũng gia tăng sức ép lên thân kiếm Côn Lôn Tuyết Chuyến bay ngự kiếm dài dằng dẳng là chuyện quá sức giới hạn chịu đựng của thanh kiếm, nhưng bây giờ tôi không thể quan tâm đến nó nữa.

Đột nhiên, cờ chiêu hồn bất thình lình rung lắc dữ dội, phát ra mấy tiếng gào thét ầm ĩ.

Tôi lập tức hiểu ra, trận chiến Thái Cổ Thần Ma đã chính thức bắt đầu, cờ chiêu hồn đang phản ứng với sát khí nổ ra trên chiến trường.

Càng tiến gần đến trung tâm chiến trường, cờ chiêu hồn càng rung lắc mãnh liệt hơn.

Tôi tập trung thần niệm vào hai mắt, dần dần nhìn thấy sát khí tuôn trào trong khoảng không vũ trụ, mùi máu nồng nặc đến mức biến thành đám mây màu đỏ chói.

Nhìn thấy khói bụi cùng sát khí nghi ngút trên chiến trường, lòng tôi càng cảm thấy thấp thỏm không yên, bởi vì ba người phụ nữ tôi yêu thương nhất trên đời đều đang gồng mình chống đỡ cuộc chiến Thái Cổ Thần Ma.

Nguyên Duệ là quân chủ Thần Giới, còn Kiêm Hà là người cai trị Ma giới, mặc dù Thùy Họa đã quên tất cả mọi thứ, nhưng chỉ cần thời gian vẫn còn trôi đi, thì tình yêu của tôi dành cho cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi.

Trong thâm tâm tôi, luôn coi việc Thùy Họa xa lánh mình giống như một bài kiểm tra, tôi tin rằng chỉ cần mình không quên, thì một ngày nào đó cô ấy sẽ quay về bên cạnh tôi.

Những gì mà cô ấy đã quên, tôi càng muốn khắc ghi trong lòng, một mình giữ trọn tình yêu của hai người. Cô ấy ở đây, thì thời gian vẫn còn ở đây.

Cờ chiêu hồn càng rung lắc, càng chứng tỏ tôi đang đang ở rất gần chiến trường Thái Cổ Thần Ma, tuy nhiên, khoảng không vũ trụ trải dài vô tận, tôi không biết chính xác phải mất bao lâu mới đến được chiến trường. Côn Lôn Tuyết đã bắt đầu bốc cháy, tốc độ vượt quá giới hạn cho phép, khiến áp lực mà thanh kiếm phải chịu đựng ngày càng nghiêm trọng hơn, thậm chí tôi còn không biết, liệu nó có thể kiên trì để đưa tôi đến kịp chiến trường hay không, nhưng dù phải trả giá bằng cách nào, tôi cũng không dám chậm trễ một giây, bây giờ tôi chỉ muốn bay nhanh đến bên cạnh người mình yêu.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh buốt giá bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu tôi.

Càng bay cao, càng cảm thấy rét lạnh thấu xương, khiến Côn Lôn Tuyết vốn đang cháy xém, cũng dần dần bị dập tắt

Lúc đầu tôi còn ngơ ngác không biết hơi lạnh này phát ra từ đâu.

Bay được thêm một lúc, một bông tuyết rơi xuống trước mắt tôi, chỗ này là bên ngoài vũ trụ, lẽ ra không bao giờ xuất hiện bông tuyết ở đây mới phải.

Những bông tuyết bay rải rác khắp nơi, càng bay lên cao thì tuyết càng rơi dày đặc hơn. Cho đến khi những bông tuyết che khuất tầm nhìn của tôi, cơn bão tuyết đã phủ lấp khoảng không gian xung quanh rồi.

Những bông tuyết lạnh thấu xương, mang theo nỗi buồn bi thảm hơn cả cái chết, khiến đầu óc tôi lập tức tỉnh táo, nhớ ngay đến lần trước gặp Thùy Họa. Đây là tuyết của Tử Thần, chỉ mình tuyết của Tử Thần mới lạnh tê tái đến vậy.

Tôi nhận ra bông tuyết này do chính tay Thùy Họa tạo ra, nhưng nỗi buồn bi đát chất chứa trong những bông tuyết này, rốt cuộc đang nói tới điều gì?

Hơn nữa, tuyết dày đến mức phủ lấp cả bầu trời, cần phải chịu nỗi đau thấu tận tâm can cỡ nào, mới có thể khiến tuyết rơi đầy vũ trụ?

Cơn bão tuyết dày hệt như một giấc mơ, chẳng mấy chốc nó vụt qua khỏi tầm mắt tôi, nhìn lên trên cao, vũ trụ lại chìm vào bóng tối, không biết những bông tuyết kia sẽ rơi xuống đâu, cũng không biết khi nào nó sẽ tan ra.

Sau khi tuyết tan đi, ở trong khoảng không vũ trụ bao la này, có ai sẽ nhớ đến trận tuyết rơi buồn thảm đó nữa.

Tâm trạng tôi ngày một nặng nề hơn, nhưng dù trong lòng thấp thỏm lo âu thì chiến trường cũng cách chỗ tôi mấy ngàn dặm. Tất cả những gì tôi có thể làm, chỉ là cắm đầu bay nhanh về phía trước, không ngừng nghỉ dù một giây, mặc kệ thanh kiếm có bị cháy thành tro bụi. Không biết đã bay bao lâu, cờ chiêu hồn ngày càng kích động hơn. Trái tim tôi vô cùng sợ hãi, sợ phải nghe thấy tiếng nó thông báo.

Cờ chiêu hồn là trách nhiệm mà tôi phải gánh trên vai, mỗi một cử động, mỗi một âm thanh đều khiến tôi đau đớn đến mức không thở được.

Tuy nhiên, dù tôi có lo sợ cách mấy, thì điều gì nên đến cũng sẽ đến.

Cuối cùng, cờ chiêu hồn bắt đầu dùng thần niệm truyền tới thông báo: “Ma đạo, Huyễn Ma thiên tôn Kiêm Hà.....”

Khi tôi vừa nghe thấy tên "Kiêm Hà", thần hồn tôi run rẩy kịch liệt như đang chịu đả kích nặng nề.

"KHÔNG!"

Thần hồn tôi xông vào huyền quan, nắm chặt lấy cờ chiêu hồn đang cắm trên mặt đất, cắt ngang lời thông báo của nó.

Tôi từ nhân gian ngàn dặm xa xôi đến đây để thăm ba mẹ con Nguyên Duệ, tôi còn chưa được gặp họ, nhưng trên đường đi đã phải chứng kiến cơn bão tuyết bi thương của Thùy Họa, đồng thời còn nghe được tin Kiêm Hà đã chết. Vận mệnh thật sự quá tàn nhẫn với tôi rồi!

Tôi đã từng sử dụng sức mạnh của vận mệnh một lần, khi đối đầu với Lữ Thuần Dương. Bây giờ, tôi lại sử dụng sức mạnh của vận mệnh, cưỡng ép cờ chiêu hồn không đọc thông báo.

Sức mạnh vận mệnh là con át chủ bài mạnh nhất của tôi, giúp tôi chống lại Thiên đạo, thế nhưng, nếu mất đi người mình yêu, dù tôi chiến thắng Thiên đạo thì đã sao chứ?

Tôi không phải Tạ Mạt Lăng, tôi không có phong thái anh hùng của ông ấy.

Ngay từ đầu, điều tôi mong muốn chính là nhi nữ tình trường, ân ái triền miên chứ không phải khí phách anh hùng, một người đứng trên vạn người.

Cờ chiêu hồn đã ngừng thông báo, thần hồn tôi rời khỏi huyền quan, tiếp tục bay lên cao. Dù đã ngăn cản lời thông báo của cờ chiêu hồn, nhưng tôi vẫn không thể xác định sống chết của Kiêm Hà, chỉ đành đốt cháy thần hồn, cả người lẫn kiếm hóa thành ngọn lửa bay vút trong vũ trụ...

Lại trôi qua một lúc lâu, tôi bỗng chợt nhận ra hơi thở thần thánh của Kiêm Hà, đang ở ngay trên đầu mình.

Thần niệm tôi tập trung vào đôi mắt, nhìn đăm chiêu lên bầu trời, và tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng bi thảm khiến trái tim tôi tan nát. Cơ thể ma tộc của Kiêm Hà đã vỡ tan thành từng mảnh, ma ý biến thành sương mù đen, nhanh chóng trôi ra khỏi cơ thể cô ấy.

"Kiêm Hà..." Tôi hét toáng lên, vội lao tới, ôm cô ấy vào lòng.

Bình Luận (0)
Comment