Sinh cơ của Kiêm Hà sắp cạn kiệt, huyết khí của cô đã không còn, chỉ còn lại một tia tàn hồn còn sót lại trong ma cách hoàn mỹ của cô, không thể trốn thoát cùng với lượng ma ý đang khuếch tán trong không khí.
May mắn thay, cô ấy đã ngưng tụ được ma cách hoàn mỹ, nếu như ma cách của cô ấy giống như ma cách của các Ma chủ bình thường khác, thì e là một tia tàn hồn này cũng khó mà giữ lại được.
Thế nào là hoàn mỹ, từ đầu đến cuối đều tuân theo bản tâm chính là hoàn mỹ, mà ma thì không có bản tâm.
Cùng với sự thoát ra của ma ý, ma thể của Kiêm Hà cũng bắt đầu ngày càng nhẹ đi, cho đến khi tôi không còn cảm thấy bất kỳ trọng lượng nào nữa, tàn hồn của Kiêm Hà và ma cách hoàn mỹ dần dần hòa vào nhau, tạo thành một cái bóng người trong suốt hư ảo.
Bóng dáng của Kiêm Hà cũng đang rơi vào tình trạng hôn mê, lông mày nhíu lại, như thể đang phải chịu đựng cơn đau rất mãnh liệt.
Nhìn thấy tình cảnh này, trái tim tôi lại đau nhói.
Nhìn lại cuộc đời mình, từ khi tôi trở thành Ma Đạo Tổ Sư, hầu hết những gì tôi chứng kiến cũng đều là sự chia ly. Đôi khi tôi không khỏi tự hỏi lòng mình, liệu lần nữa tiếp quản Cờ Chiêu hồn của Ma đạo đến cùng là đúng đắn hay là sai lầm.
Tất cả chúng sinh đều đau khổ, nhưng tại sao bi kịch lại xảy ra liên tục đến với Ma đạo của tôi?
Tôi chưa hoàn thành đại nghiệp chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài, còn chưa cho họ một mái ấm hạnh phúc. Côn nói rằng tôi thực sự là con cưng của vận mệnh, nhưng tôi lại cảm thấy số phận của mình giống như một lời nguyền vậy!
Tôi đã quen nhìn thấy sự từ biệt, Uy Nhuy tiếc nuối mà rời đi, Thùy Họa quên đi tất cả, đến bây giờ Kiêm Hà chỉ còn là một chút tàn hồn trong vòng tay tôi.
Tảo tri tự cổ tình thâm lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ*, nhưng khi bi kịch xảy ra hết lần này đến lần khác, liệu tôi có thể kiên trì đến cuối cùng mà vẫn có thể nghiến răng chịu đựng mà nói rằng tôi không tin vào cái ác?
(*Sớm đã biết rằng tình sâu nặng không thể lưu giữ, hồng nhan bỏ gương, hoa bỏ cành)
Tôi của lúc này chỉ thấy buồn vì người yêu sắp phải ra đi, cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó tôi sẽ nói lời tạm biệt với thế giới này, vả lại đó sẽ là lời chia tay mãi mãi.
Nếu như tôi được lựa chọn, tôi thà người rời đi là bọn họ, người đau buồn sẽ là tôi. Đạo tổ chết trong trận chiến ở Vực Trả Hồn còn ít đau thương hơn nhiều so với Phá Quân cầm đao xuống m Ty.
Đáng tiếc không phải tôi không muốn ở lại, chỉ là trên thế giới này không có chỗ cho tôi mà thôi.
…
"”Kiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương, Sở vị ynhân, Tại thủy nhất phương*."
(*Bài thơ Kiêm Gia của Khổng Tử.)
Tôi thì thầm bài thơ này bên tai Kiêm Hà, gọi tên cô ấy nhiều lần.
Hư không vũ trụ, dòng thời gian hỗn loạn, những cơn gió chứa sát khí đều trở thành mối đe dọa cực kỳ lớn cho tàn hồn của cô, nếu có chút không cẩn thận, thần hồn của cô sẽ bị phá hủy và trở về hư vô.
Cuộc chiến thần ma vẫn đang diễn ra, tôi phải ngay lập tức giúp thần hồn và cơ thể của Kiêm Hà dung hợp lại với nhau, rồi đem theo cô ấy ra chiến trường.
Dường như nghe thấy tiếng tôi gọi, lông mi của Kiêm Hà run lên dữ dội, không bao lâu sau đó đã mở mắt ra.
Trong hình dạng một bóng ảnh hư ảo, đôi mắt của Kiêm Hà vẫn trong vắt như nước, ngày càng trở nên thanh tao hơn.
Cô ấy vốn đã là một người rất xinh đẹp, đặc biệt có sức mê hoặc khi thân ma vẫn còn, sau khi mất đi thân ma và lấy lại sự thuần khiết, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng Kiêm Hà cũng có vẻ ngoài ngây thơ và thuần khiết.
“Tạ Lan, là anh sao?” Kiêm Hà nhìn tôi run rẩy hỏi.
"Là anh, anh đến muộn rồi."
“Nếu anh có thể đến thì bao lâu cũng không muộn.” Kiêm Hà mỉm cười, không hề trách móc tôi.
“Mau giữ vững tâm thần, anh sẽ dùng sức mạnh của vận mệnh để trùng tụ thần hồn của em.”
"Không, thời gian đã không còn kịp nữa rồi, đại quân Minh giới đã bị toàn quân tiêu diệt, đại quân Ma giới quân đội bị tổn thất nặng nề, đại quân Thần giới cũng không còn hơi sức. Nguyên Duệ tuyệt đối không phải là đối thủ của Đế Thích Thiên, anh hãy nhanh chóng ra chiến trường và giúp Nguyên Duệ đánh bại Đế Thích Thiên.”
“Bộ dáng em hiện tại sao anh có thể đưa cả em theo được?” Tôi hỏi.
"Ngốc à, khi xưa không phải anh từng mở huyền quan để thu tàn hồn của Tuyết Dương vào sao, vậy bây giờ anh thu tàn hồn của em vào đó không phải là được rồi sao? Về phần trùng tụ thần hồn, hãy đợi đánh bại Đế Thích Thiên xong rồi giải quyết sau."
“Vậy thì em phải chịu khó đợi ở bên trong đó một khoảng thời gian rồi.”
"Ừm, em không sợ. Ngược lại, em còn rất tò mò thế giới huyền quan của anh sẽ như thế nào."
Ngay lập tức, tôi mở huyệt Thần Đình, đem thần hồn còn sót lại của Kiêm Hà đưa vào trong huyền quan, tiếp tục cầm kiếm lao vào chiến trường thần ma.
Trong chiến trường thần ma, Ngạo Phong đã phá cục chạy khỏi.
Theo suy luận của Đế Thích Thiên, sau khi Minh giới bị đánh bại, Ma giới nhất định không thể chịu được áp lực kép từ Bát Kỳ Ma Tôn cùng Ác Ma Chi Chủ.
Tuy nhiên, ông ta đã không tính toán được rằng bên trong thân thể Bát Kỳ Đại Xà vẫn còn một thanh kiếm, mà thanh kiếm này tình cờ được Đọa Lạc Ma Long Ngạo Phong nắm giữ.
Sau khi giết được Bát Kỳ Đại Xà, Đọa Lạc Ma Long đã không ai có thể ngăn cản được nữa. Sau khi Ác Ma Chi Chủ chết đi, đại quân Thái Cổ Tiên Dân bên phải triệt để bại trận.
Trước sau đã điều động tám trăm vạn đại quân nhưng cuối cùng chỉ có vài chục ngàn người trốn thoát về. Đại quân Ma giới tuy đã thắng trận, nhưng cũng phải trả giá rất đắt, hơn một nửa chí tôn Ma chủ mạnh nhất đã nằm xuống, trong ngàn vạn đại quân cũng chỉ còn lại khoảng hai trăm vạn hơn người.
Thái Cổ Ma Đế - Thương Ma Chi Chủ đã tập hợp và chỉnh đốn lại quân lực, Ngạo Phong đã lập tức đi về phía bên trái của trận chiến, giúp đỡ Mộ Dung Nguyên Duệ nghênh chiến với đại quân tinh nhuệ của Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên chỉ huy hơn một ngàn bốn trăm vạn quân, chư thần tụ về đông đảo.
Chiến tướng mạnh nhất dưới trướng là Kim Cang, cũng như Thiên Tôn vậy, sinh ra đã có cơ thể thần ma, lực chiến còn xếp trên cả Bát Kỳ Ma Tôn.