Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1267 - Chương 1267: Uy Của Đế Thích Thiên (2)

Chương 1267: Uy Của Đế Thích Thiên (2) Chương 1267: Uy Của Đế Thích Thiên (2)

Tuy nhiên, cái chết của Thiên Tôn đã sớm đánh thức ông ta khỏi ảo tưởng phi thực tế này.

Thiên xung địa kích, âm dương tuyệt diệt.

Giết chết Thiên Tôn cũng chỉ cần vỏn vẹn hai nhát đao, nếu không phải Thiên Tôn được ánh sáng bảo vệ của Huyết Nguyệt tiếp dẫn, Đế Thích Thiên tin rằng Thiên Tôn dù chỉ một đòn cũng không thể chịu được.

Thiên Tôn không thể, ông ta cũng vậy.

Có một vài người không được phép báng bổ, thậm chí là việc ảo tưởng cũng không thể.

Thiên Tôn dũng cảm nhường nào, chết rất gọn gàng sạch sẽ.

Đây thậm chí không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất chính là Tử Thần một chiêu Mặc Liên Nghiệp Hỏa đã thiêu trụi toàn bộ tám trăm vạn thần hồn của đại quân Huyết Nguyệt Lang Nhân.

Thái Sơ Tử Thần, thân thể Khôi Cương.

Cảnh giới của Tử Thần đã vô cùng tiệm cận với Thiên đạo, nhưng Đế Thích Thiên ông ta ở trước mặt Thiên đạo lại có thể xem như là gì đây?

"Tử Thần rồi cũng sẽ chết." Đế Thích Thiên trầm mặc một hồi, mới thốt ra một câu.

“Ồ, thật sao, sao lời này ngươi không có trước khi Tử Thần rời đi ấy?” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

Mộ Dung Nguyên Duệ lại chọc vào điểm đau của Đế Thích Thiên, khi Thùy Họa còn ở đây, uy lực Tử Thần đã áp bức ông khiến ông không thể thở được, mãi đến khi cô ấy rời đi, ông mới vô cùng vui mừng vì Tử Thần đã không nhìn ông ta thêm một ánh mắt nào.

Có lẽ nhìn thêm một lần nữa sẽ là cái kết đến với Đế Thích Thiên.

"Đủ rồi, Mộ Dung Nguyên Duệ, ta hỏi lại ngươi, ngươi có chịu đầu hàng ta không?" Đế Thích Thiên tức giận hỏi.

“Sứ quân tự hữu phụ, La Phu tự hữu phu*, Mộ Dung thề đến chết cũng không nghe lời.”

(*Bài thơ Mạch Thượng Tang, khuyết danh, ý thơ: sứ quân đã có vợ, La Phu đã có chồng)

“Được.”

Sau khi thốt ra chữ “được” này, Đế Thích Thiên bắt đầu sử dụng uy lực một thời thiên đế của mình

Sức mạnh của chư thần chảy nhanh trong cơ thể ông ta, mỗi khi một dòng thần lực chảy qua trái tim, ông ta sẽ hiện ra khuôn mặt của một vị thần.

Đế Thích Thiên có thể diễn hóa thành chư thần, đây không chỉ là lời nói suông.

Theo truyền thuyết kể, trong vị diện thế giới Thái Cổ Tiên Dân có ba mươi ba vị chính thần, còn gọi là Tam Thập Tam Trọng Thiên.

Khi Đế Thích Thiên hợp nhất tất cả uy lực của ba mươi ba vị chính thần vào một cơ thể, mỗi đòn tấn công mà ông thực hiện, đều mang theo thiên uy của Tam Thập Tam Trọng Thiên.

Mộ Dung Nguyên Duệ đứng bất động tại chỗ, bình tĩnh nhìn Đế Thích Thiên không ngừng nâng cao chiến lực của mình.

Sở dĩ cô ấy không nhúc nhích là bởi vì bản thân cô biết, không những mình không thể chống đỡ thiên uy của Tam Thập Tam Trọng Thiên, mà ngay cả một tầng thiên uy cũng quá sức đối phó với cô rồi.

Mà sở dĩ Đế Thích Thiên muốn tăng sức mạnh của mình đến mức tột cùng là vì e ngại trước sức mạnh Hỗn Độn Thần Nhãn của Mộ Dung Nguyên Duệ.

Hỗn Độn Thần Nhãn, quét sạch mọi thứ, Đế Thích Thiên vô cùng lo sợ điều này.

Đáng tiếc, ông ta không biết rằng theo sự ra đời của U Huynh cùng Chúc Chiêu, Hỗn Độn Thần Nhãn của Mộ Dung Nguyên Duệ đã mất đi sức mạnh từ lâu, chỉ có tiếng mà không có miếng.

Cuối cùng, Đế Thích Thiên đã nâng sức chiến đấu của mình lên đến mức cực hạn, giờ đây mỗi đòn tấn công của ông ta đều mang theo sức mạnh thiên uy của Tam Thập Tam Trọng Thiên, loại sức mạnh chiến đấu này đủ để khiến ông ta tự hào khắp tam giới Thái Cổ.

Ngạo Phong, người đang chiến đấu quyết liệt với Kim Cang, nhận thấy thiên uy Tam Thập Tam Trọng Thiên của Đế Thích Thiên, đã đốt cháy thần hồn của mình và sử dụng toàn bộ ma ý của mình, đâm đầu vào ý định lưỡng bại câu thương để hạ bệ Kim Cang, muốn giải vây cho Mộ Dung Nguyên Duệ, ngặt nỗi Kim Cang quả nhiên trọng thương nhưng vẫn như cũ mà quấn lấy Ngạo Phong không buông.

Ngạo Phong không thể thoát khỏi rắc rối nên chỉ đành lớn tiếng hô tên Thuần Quân.

"Thuần Quân ở đâu? Mau đi bảo vệ cho Chủ Mẫu."

Ngạo Phong hét lên ba lần liên tiếp, nhưng không nghe Thuần Quân đáp lại tiếng nào.

Không phải Thuần Quân từ chối ra tay giúp đỡ, mà với tư cách là kiếm linh, cô đã bắt được ánh kiếm đến từ nơi cách xa hàng ngàn dặm.

Mộ Dung Nguyên Duệ đã yêu cầu cô thề chết bảo vệ U Huỳnh, đồng thời cô cũng đưa ra hứa rằng kiếm còn thì người còn.

Về phần cô có thể bảo vệ U Huynh nhỏ sống sót dưới ánh kiếm này hay không, cô căn bản không thể nắm chắc được, bởi vì người tới chính là Lữ Thuần Dương.

Nói chính xác hơn thì đó là một thanh kiếm Thuần Dương.

Mà thanh kiếm này cũng không phải là Lữ Thuần Dương chém ra, người tung ra nhát kiếm này chính là tay của Thiên đạo.

Sau khi thần cách bị tiêu diệt, Lữ Thuần Dương sẵn sàng sa đọa và trở thành thanh kiếm của Thiên đạo, khi không khiến Thiên đạo có thêm một đại sát khí nghịch thiên.

Ngạo Phong không thể thoát khỏi vây khốn, Thuần Quân cũng không phản ứng đáp lại, đối mặt với uy lực Tam Thập Tam Trọng Thiên của Đế Thích Thiên, nhìn ngang nhìn dọc thì Mộ Dung Nguyên Duệ cũng chí có mỗi đường chết.

Tất cả những gì có thể làm chỉ là đốt cháy thần hồn của mình để giải phóng Hỗn Độn Thần Nhãn, hy vọng có thể khiến Đế Thích Thiên bị thương, viết lại cục diện trận chiến thần ma.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Mộ Dung Nguyên Duệ nhắm đôi mắt lại và tập trung toàn bộ tinh thần vào huyệt Thần Đình.

Hỗn Độn Thần Nhãn tưởng chừng như đã nhắm chặt lại nhưng lại sắp được mở ra.

Cảm nhận được sát ý hủy diệt của Đế Thích Thiên càng ngày càng đến gần mình, Mộ Dung Nguyên Duệ nghiến răng nghiến lợi thiêu đốt thần hồn.

Ngay khi cô chuẩn bị mở Hỗn Độn Thần Nhãn chiếu về bổn tôn Đế Thích Thiên, một bàn tay dịu dàng đột nhiên từ phía sau vòng lên che trán cô lại.

“Nhắm mắt lại, để anh đấu với ông ta."

Bình Luận (0)
Comment