Trạng thái của Mộ Dung Nguyên Duệ như thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, một khi cô ấy sử dụng Hỗn Độn Thần Nhãn, chẳng những không thể đả thương được Đế Thích Thiên mà bản thân cô cũng sẽ rơi vào trạng thái suy yếu do chịu sự phản phệ dữ dội, không lòng thoát khỏi sát kiếp của Đế Thích Thiên.
Dứt khoát, tôi đến nơi vừa đúng lúc cô ấy chuẩn bị mở Hỗn Độn Thần Nhãn. Tất cả những điều này thay vì nói là sự trùng hợp ngẫu nhiên, chẳng thà nói là sự thương xót của vận mệnh đối với tôi.
Sự xuất hiện của tôi khiến Đế Thích Thiên ngừng một loạt động tác dở dang lại.
"Ma Đạo Tổ Sư?" Đế Thích Thiên hỏi.
“Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.”
"Quả nhiên, ngươi chính là Ma Đạo Tổ Sư, nguy cơ đang đến với Nhân gian ngày một gần, không ngờ tới ngươi còn có tâm tư nhúng tay vào cuộc chiến thần ma.”
"Cuộc chiến của Thiên đạo là cuộc chiến vận mệnh của tất cả chúng sinh. Không có gì ngạc nhiên khi đứa con của vận mệnh là ta xuất hiện ở đây." Tôi đáp.
"Ngươi cho rằng vận mệnh có thể đánh bại Thiên đạo sao?" Đế Thích Thiên hỏi.
"Có thể đánh bại Thiên đạo hay không thì ta chẳng rõ, ta chỉ biết người ta cần đánh bại hiện giờ chính là ngươi. Nếu như ta đến chậm một chút, Mộ Dung vợ ta sẽ gặp họa sát thân, chuyện này ta và ngươi cần phải tính toán cho rõ ràng."
"Ma Đạo Tổ Sư, ta rất tán thưởng dũng khí của ngươi, ngươi là vận mệnh chi tử, ấn định chẳng thể chết trong tay ta. Chiến Thần bệ hạ, sao chúng ta không đánh cược một ván đi?" Đế Thích Thiên nói.
"Nếu như Ma Đạo Tổ Sư đánh bại ta, ta sẽ lập tức rút quân, nếu hắn thua thì..."
“Thua thì sẽ thế nào?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi lại.
"Thì ngươi sẽ là người phụ nữ của ta."
Sau khi Đế Thích Thiên thốt ra những lời này, Mộ Dung Nguyên Duệ cười lớn.
"Ngươi cười cái gì?" Đế Thích Thiên hỏi.
"Nếu ngươi đã biết chồng ta là vận mệnh chi tử, ngoại trừ Thiên đạo không ai có thể giết chết hắn, không ngờ tới ngươi lại lại định ra trận cá cược ngu xuẩn như vậy. Được thôi, vụ cá cược lần này ta sẽ chấp nhận."
Thấy Mộ Dung Nguyên Duệ đồng ý nhanh chóng như vậy, tôi nhịn không được hỏi: “Em có lòng tin đến vậy sao?”
"Không phải em có lòng tin ở anh, mà là bởi vì em hiểu rất rõ con người anh.”
Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ nhẹ nhàng hôn lên má tôi, rời khỏi nơi này, đi xuống phía dưới tiếp tục chủ trì tình hình chiến sự của Thần giới.
Trận cục phía dưới, thần uy của Đế Thích Thiên đã có chút suy yếu do sự rời đi của ông ta, nhưng Thái Cổ Tiên Dân cũng đã chiếm được ưu thế vượt trội hơn hẳn, cho dù Mộ Dung Nguyên Duệ có quay lại trận hình thì cũng khó có thể nghịch chuyển kết quả.
May mắn thay, đại quân Ma giới sau khi chỉnh đốn lại đã kịp thời đến nơi chi viện, mà Ngạo Phong cũng đang thực hiện cuộc truy sát cuối cùng đối với Kim Cang.
Chỉ cần Ngạo Phong có thể giết chết Kim Cang thì cục diện trận chiến phía dưới sẽ lập tức được đảo ngược, tiền đề là tôi có thể đánh bại được Đế Thích Thiên, nếu không mọi thứ sẽ trở thành công cốc cả.
Điều khiến tôi có chút tò mò chính là Thuần Quân, tôi có thể cảm giác được Thuần Quân đang ở ngay chiến trường bên dưới, nhưng cô ấy lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Khi đó tôi còn chưa phát giác ra bên ngoài trời lóe lên một tia kiếm quang, về mặt này thì tôi thua xa Thuần Quân. Thuần Quân tu thành công Kiếm Chi Bổn Nguyên, có thể cảm nhận được kiếm ý ở cách xa hàng ngàn dặm. Giống như một vũng nước tù đọng vậy, chỉ cần có kiếm ý tập kích thì mặt nước sẽ lập tức dao động.
Tôi không biết Thuần Quân đang chuyên tâm đợi Lữ Thuần Dương đến, nếu biết sớm hơn, có lẽ tôi đã không cần phải hối hận cả đời.
Sau khi Mộ Dung Nguyên Duệ đi xuống, bên trên hư không chỉ còn lại tôi và Đế Thích Thiên đối đầu nhau.
Thực sự thì tôi thực sự không nắm chắc việc đánh bại Đế Thích Thiên.
Nhưng có một điều mà Nguyên Duệ nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ cần tôi không chết, người chết sẽ là ông ta.
Sau khi trải qua trận chiến sinh tử với Lữ Thuần Dương, Hỗn Độn Kiếm Ý của tôi ngày một hoàn thiện hơn, không còn bị gói gọn vỏn vẹn trong Thái Cổ Kiếm Vực nữa.
Chỉ với một đòn kiếm, vừa có thể chém ra sức mạnh Hỗn Độn Nguyên Sơ, kiếm khí dâng trào vừa nở rộ một cơn mưa hoa Bỉ Ngạn.
Thanh kiếm của tôi là thanh kiếm của cảm xúc, chỉ cần trong lòng tôi có cảm xúc thì kiếm ý của tôi sẽ vĩnh viễn không cạn kiệt. Mặc cho gió thổi hay mưa bay thành bụi, bùn thế nào, thì nó vẫn như cũ.
Trận quyết chiến bắt đầu, tôi tế xuất Côn Lôn Tuyết.
Sau trận quyết chiến với Lữ Thuần Dương, Côn Lôn Tuyết nhuốm đầy màu máu, cùng màu đỏ như hoa Bỉ Ngạn.
Một hành trình dài trong hư không, tôi vốn tưởng rằng sẽ gây ra tổn hại lớn cho Côn Lôn Tuyết, ai ngờ được, Côn Lôn Tuyết không vì điều này mà mất đi kiếm cách của bản thân nó, ngược lại càng trở nên tinh xảo, thấu triệt hơn bởi vì được tôi luyện trong hư không.
Thân kiếm có phần trong suốt, ngưng thần nhìn kỹ sẽ thấy trong thân kiếm có đóa hoa đang nở, không phải một, cũng không phải hai mà là hàng ngàn, hàng vạn bông.
Tầng tầng lớp lớp hoa Bỉ Ngạn ngưng tụ trong thân kiếm, cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến hình ảnh trong Cờ Chiêu hồn Ma đạo.