Cờ Chiêu hồn Ma đạo cũng từng chứa hàng ngàn bông hoa Bỉ Ngạn, nhưng sau trận chiến với Phục Hy Đại Đế, nó biến thành một cơn mưa hoa rồi nhuộm đỏ mảnh đất bên trong huyền quan của tôi.
Hoa kiếm bên trong Tuyết Côn Lôn sẽ không dễ dàng mất đi như vậy, bởi vì hoa Bỉ Ngạn không chỉ tượng trưng cho thành tựu kiếm đạo của tôi mà còn tượng trưng cho nỗi chấp niệm trong lòng tôi. Chỉ cần tôi không chết thì bông hoa này sẽ bất bại.
Tôi chĩa kiếm vào Đế Thích Thiên, một bông hoa kiếm nhảy ra và bay về phía ông ta.
Một bông hoa Bỉ Ngạn đơn độc trông rất mong manh và không có sát ý gì cả. Đế Thích Thiên cũng không đặt bông hoa này vào mắt, trực tiếp ngó lơ, đợi khi hoa Bỉ Ngạn bay đến trước mặt ông ta, ông ta duỗi hai ngón tay ngọc trắng nhẹ nhàng bắt lấy, nắm bông hoa trong tay, mỉm cười.
Cách Đế Thích Thiên cầm hoa và mỉm cười có sự mê người khó tả, cực kỳ nam sinh nữ tướng, cũng không có gì lạ khi một số ngôi đền thờ Đế Thích Thiên ở Nhân gian coi ông ta như một nữ thần, thậm chí còn gọi là Thần Hậu.
Rất ít vị thần của Thái Cổ Tiên Dân được truyền bá vào Nhân gian, nhưng Đế Thích Thiên lại là một ngoại lệ. Tam Thập Tam Trọng Thiên Uy trong Đạo tàng cũng có ghi chép tương tự. Tất nhiên, lý do khiến Đế Thích Thiên có thể để lại tên tuổi của mình ở Nhân gian cũng không thể tách rời với nguyên do là thân phận môn đồ của Thiên đạo.
Đế Thích Thiên tại giờ khắc này sở hữu Tam Thập Tam Trọng Thiên Uy, dáng vẻ cầm hoa và mỉm cười trông có vẻ vô hại nhưng thực chất chỉ là bề ngoài. Bề mặt càng tĩnh lặng thì dòng nước ngầm bên dưới càng sôi sục dâng trào, nếu không chuyển động thì khắc chuyển động ngay sau đó sẽ là gió giật sấm rền, long trời lở đất.
Tuy nhiên, tôi vẫn mừng vì ông ta đã không làm hỏng hoa Bỉ Ngạn của tôi.
Bởi vì bông hoa Bỉ Ngạn mà tôi gửi đi kia chứa đựng kiếm tâm, hiện giờ nó đang được kết nối với hai ngón tay của Đế Thích Thiên, nắm bắt được ý đồ của ông ta, đồng thời giải mã tầng tầng lớp lớp bí ẩn của Tam Thập Tam Trọng Thiên Uy.
Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Tôi có thể đánh bại Lữ Thuần Dương là vì tôi biết rất rõ về Lữ Thuần Dương, nhưng tôi không biết gì về Đế Thích Thiên cả.
Kiếm tâm tỏ tường, cùng với từng cánh hoa nở rộ ra của hoa Bỉ Ngạn thì tầng tầng lớp lớp bí mật cũng được phá giải, tôi dần dần hiểu được bí ẩn đằng sau Tam Thập Tam Trọng Thiên Uy của Đế Thích Thiên.
Mỗi một tầng trời đều được canh giữ bởi một vị chính thần từ thế giới Thái Cổ Tiên Dân, khi thần niệm của Đế Thích Thiên ở lại một tầng trời nhất định nào đó, ông ta có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của vị chính thần này.
Mà khi Đế Thích Thiên hợp nhất tất cả ba mươi ba tầng trời lại với nhau, thì sẽ tạo ra được tầng trời thứ ba mươi tư, Đại La Thiên
Chư thiên giới có hạn, nhưng Đại La Thiên thì vô hạn, lại còn bọc ngoài bên ngoài của chư thiên, không có điểm kết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Đại La Thiên đến từ sự khai sáng của Thiên đạo, bởi vì chỉ có Thiên đạo mới có thể vượt qua tất cả chư thiên, vạn giới.
"Thật không ngờ rằng Thiên đạo lại sẵn lòng dạy cho ngươi những bí mật của Đại La Thiên." Tôi nói.
“Làm thế nào ngươi biết được?”
Đế Thích Thiên giật mình một phen, sau khi hỏi xong, ông chợt hiểu ra gì đó, nhanh chóng lật tay nắm lấy bông hoa Bỉ Ngạn trên đầu ngón tay rồi bóp nát nó thành từng mảnh.
Đáng tiếc ông ta đã hiểu ra quá muộn, từ khi tôi nói ra bí mật của Đại La Thiên, Đế Thích Thiên ở trước mặt tôi đã không còn có bí mật nào.
Chiến lực của ông ta quả thực rất mạnh, không hề thua kém so với Lữ Thuần Dương.
Nhưng vì Đế Thích Thiên đã thích cờ bạc đến thế, cho nên tôi cũng muốn đánh cược một ván với ông ta.
Lấy Đại La Thiên của ông ta, đặt cược với huyền quan của tôi.
Tôi muốn kiểm tra xem huyền quan của tôi có giới hạn nào không và liệu nó có thể chứa được một Đại La Thiên như vậy.