Huyền quan của tôi không có điểm cuối cùng, tôi đã nhận thức điều này một cách sâu sắc kể từ lúc dẫn dụ bẫy giết Phục Hy ở Hoàn Hồn Nhai.
Một thời gian dài sau đó, uy lực của cờ Chiêu Hồn và thế giới trong huyền quan vẫn luôn là hai câu đố lớn nhất mà tôi mãi vẫn không thể hiểu được, giờ đây tôi đã thấu tỏ uy lực của cờ Chiêu Hồn, thế nhưng huyền quan đối với tôi mà nói vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải.
Tu hành Đạo môn vốn có sáu loại cảnh giới: thông linh, chân khí, huyền quan, nguyên thần, hợp đạo và thiên tôn.
Huyền quan là loại thứ ba, ngay cả trong thời đại mạt pháp, đối với người tu hành trong Đạo môn mà nói, huyền quan vốn không phải chuyện gì khó cả.
Cái khó ở đây là rốt cục có thể khai mở huyền quan như thế nào, bởi vì một khi huyền quan được mở ra, nó đại khái sẽ vạch ra con đường tu hành trong tương lai của người đó.
Có những người huyền quan mưa thuận gió hòa, lại có người huyền quan lạnh lẽo như sương
Có những người huyền quan không ngừng sát phạt, lại có người an tĩnh vô cùng.
Huyền quan có liên quan đến tính cách, phương pháp tu hành của một người. Trước khi mở được huyền quan, kẻ tu hành vĩnh viễn không thể biết được bản thân có thể mở ra một huyền quan như thế nào.
Huyền quan của tôi đã từng bị hủy một lần trong trận chiến trên núi Không Minh. Đối với người khác mà nói, huyền quan bị hủy không chỉ khiến một thân tu hành tan thành khói bụi, ngay cả thần hồn cũng khó mà giữ được, thế nhưng huyền quan của tôi khi đó chỉ biến thành một quả cầu năng lượng Hỗn Độn, thần hồn hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Sức chiến đấu của Đế Thích Thiên mạnh vô cùng, Đại La Thiên có thể bao vây hết thảy mọi thứ, không có giới hạn, ngay cả khi tôi đã lĩnh ngộ được tinh túy của kiếm ý Hỗn Độn cũng khó mà dùng kiếm đối đầu với nó.
Chỉ cần tôi hãy còn ở trong Đại La Thiên, nhất định sẽ phải đón nhận vô số đòn tấn công điên cuồng của Đế Thích Thiên, tới khi thần niệm khô cạn, kẻ bại trận chính là tôi.
Cũng có lẽ ông ta không thể giết được tôi, thế nhưng có thể hủy đi toàn bộ sinh cơ, sức mạnh vận mệnh chỉ có thể bảo vệ thần hồn của tôi chứ không thể bảo vệ nổi nhục thân xác thịt.
Thứ tôi tu hành chính là Chiến Hồn Bất Tử và Chiến Thể Bất Diệt, mất đi nhục thân sẽ khiến chiến lực của tôi tụt dốc không phanh, thậm chí chẳng thể nào tham gia trận chiến chống lại Thiên Đạo.
Trên thực tế nào có ai thích đánh cược cơ chứ, chẳng qua đều là bị buộc phải làm mà thôi.
Đương nhiên tôi cũng không muốn trận đấu vừa mới bắt đầu liền mở Thần Đình, tế huyền quan, tôi muốn dùng Đại La Thiên để trau dồi kiếm đạo của mình, tẩy rửa nhục thân xác thịt, tôi luyện thần hồn.
Sau khi bị tôi xé rách bí mật ẩn giấu của Đại La Thiên, vẻ mặt của Đế Thích Thiên vô cùng nghiêm trọng.
Tên của người bóng của cây, cái danh Ma Đạo Tổ Sư của tôi đã sớm truyền đi khắp các vị diện thế giới của Thái Cổ Tiền Dân.
Là kẻ địch của Thiên Đạo, đứa con của Vận Mệnh.
Tại Hoàn Hồn Nhai diệt Phục Hy Đại Đế, ở Thái Cổ Thần Giới phá vỡ thần cách của Lữ Thuần Dương, hai vị này vốn là người có cùng cảnh giới với Đế Thích Thiên.
Bóng dáng của Đế Thích Thiên bắt đầu mờ dần, tới khi thân ảnh hoàn toàn biến mất, tôi liền cảm nhận được một luồng xao động trong không gian.
Thời không xung quanh tôi bỗng chốc trở nên hỗn loạn, vây chặt lấy tôi, cuối cùng biến thành một vòng xoáy không thể cưỡng lại, kéo tôi vào một thế giới không gian rộng lớn và huyền bí.
Trong thế giới này, bầu trời cao vời vợi, mặt đất rộng mênh mang.
Tôi biết, đây chính là Thần Vực của Đế Thích Thiên.
Bầu trời này có ba mươi ba tầng, mỗi một tầng đều ẩn giấu sát khí của một vị chính thần.
Tôi cầm kiếm đứng đó, ngước nhìn lên trời cao, lúc này tôi đã hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Côn Lôn Tuyết trong tay tôi đang run lên hưng phấn, nó hiểu lòng tôi nhất, biết tôi đang muốn làm cái gì.
Tôi bắt đầu dùng Ma Kiếm để múa kiếm.
Dựa vào đường kiếm để thi triển kiếm ý Hỗn Độn.
Ma Kiếm cuồn cuồn, kiếm khí một khi đã thoát ra liền không thể thu hồi.
Kiếm của tôi vừa động, kiếm khí lưu hình liền cuồn cuộn chảy không ngừng, rất nhanh liền dọc ngang khắp nơi này.
Không gian Đại La Thiên bao la bát ngát, trên cao không có điểm cuối, dưới đất không có điểm dừng, cho dù tôi có phóng ra bao nhiêu luồng kiếm khí cũng không thể nào lấp đầy nổi không gian này.
Vì vậy mà tôi cũng chẳng hề có ý định dùng hết kiếm khí trong một lần, đợi tới khi kiếm khí được phóng ra đã đủ để hình thành kiếm khí lưu hình, tôi bắt đầu dừng tay.
Kiếm khí lưu hình biến thành một vòng xoáy lấy tôi làm trung tâm.
Thiên uy của Đế Thích Thiên sắp sửa giáng xuống, trên trời bắt đầu xuất hiện tiếng sấm chớp rền vang.
Không có gì thích hợp đại diện cho thiên uy hơn sấm chớp, sấm vừa là ngọn lửa tạo nên sự sống, lại cũng là kiếp nạn hủy diệt chúng sinh.
Sấm chớp đại diện cho cơn thịnh nổ của các vị thần.
Một cột sấm sét khổng lồ ánh tím đang dần hình thành trong không trung, giáng về phía tôi.
Tôi dùng kiếm đón lấy, chịu đựng để cho đạo sét bổ xuống người mình.
Cảnh tượng năm xưa Thùy Họa dùng thân xác đón nhận lôi kiếp hiện lên trong tâm trí tôi, thật không ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua, lại có một ngày bản thân tôi cũng dùng kiếm nghênh đón sấm sét giáng xuống.
Mỗi đạo sấm sét đại diện cho một tầng thiên uy.
Mặc dù bản thân đã sớm luyện được Chiến Thể Bất Diệt, thế nhưng đạo sấm sét này vẫn khiến thân thể của tôi tổn thương nghiêm trọng.
Khi dòng điện ập đến, toàn thân tôi run rẩy như một chiếc lá, huyết khí trong người điên cuồng chạy loạn, thần hồn lập cập.
Tuy nhiên tôi cũng coi như đã khống chế được đạo sấm sét này, đem sức mạnh của nó thu vào trong vòng xoáy kiếm khí, lại dùng kiếm khí để hóa giải.
Đạo sấm sét đầu tiên vừa giáng xuống, đạo thứ hai liền tiếp tục.
Tôi lặp lại phương pháp cũ của mình, dùng vòng xoáy kiếm khí để giải phóng sức mạnh sấm sét.
Đạo thứ ba, đạo thứ tư…
Khi đạo thứ chín giáng xuống người tôi, vòng xoáy kiếm khí đã không còn có thể chịu đựng thêm bất kỳ sức mạnh sấm sét nào nữa, nó bắt đầu sụp đổ, mà cơ thể tôi bởi vì liên tục nghênh đón chín đạo sấm sét mà da thịt bắt đầu bong tróc, cháy đen nhiều chỗ, máu từ mũi và miệng tràn ra, thảm không nỡ nhìn.
Chín đạo sấm sét là giới hạn cuối cùng mà thân thể xác thịt này của tôi có thể chịu đựng được, thêm một đạo nữa chỉ e sẽ tan tành.
Lúc này vòng xoáy kiếm khí đã tiêu tan, tôi không thể nào dựa vào kiếm khí để hóa giải sức mạnh sấm sét được nữa.
Đế Thích Thiên không để cho tôi kịp thở, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm chấn động, trời đất một mảnh trắng xóa, đạo sấm sét thứ mười đã giáng xuống.
Tôi không tiếp tục phòng thủ nữa, bèn nhấc kiếm phản công, dùng Thần Kiếm Chi Đạo thi triển kiếm ý Hỗn Độn.
Thần Kiếm mịt mờ, trong không gian tĩnh mịch vang lên một tiếng sấm nổ.
Không đợi đạo sấm sét kia giáng xuống, Côn Lôn Tuyết đã chém ra một đạo kiếm khí hồng lưu để nghênh đón nó.
Đinh tai nhức óc, trời đất rung chuyển.
Hỗn Độn kiếm khí lưu hình va vào đạo sấm sét thứ mười trong không trung, phát ra một làn ánh sáng mang sức mạnh hủy diệt vô cùng ghê gớm, sau đó cùng nhau tan biến vào hư vô.
Đạo thứ mười một tiếp tục giáng xuống, đạo sau so với đạo trước càng mạnh hơn.
Tôi lại tiếp tục dùng Thần Kiếm Chi Đạo thi triển Hỗn Độn Kiếm Khí Hồng Lưu, một lần nữa phá tan đạo sấm sét thứ mười một.
Đạo thứ mười ba, rồi mười bốn, … cho đến khi đạo thứ mười tám giáng xuống, tôi phát hiện ra Thần Kiếm Chi Đạo của tôi đã đạt đến điểm giới hạn, không còn có thể chống đỡ sấm sét thêm nữa.
Ma Kiếm không ngăn được, Thần Kiếm không thắng được, vậy thì từ giờ chỉ có thể dựa vào Quỷ Kiếm Chi Đạo tìm đường thoát thân mà thôi.
Quỷ Kiếm âm u, ẩn nấp trong hư không.
Tiếp theo đó tôi dựa vào năng lực độn không của Quỷ kiếm, tiếp tục tránh được một đạo lại một đạo sát ý sấm sét.
Mãi cho đến khi Đế Thích Thiên thẹn quá hóa giận bèn tập hợp sức mạnh của ba mươi hai tầng thiên uy bố trí Thiên La Địa Võng. Sức mạnh sấm sét dọc ngang ngang dọc, tạo thành một biển sấm sét ẩn chứa sức mạnh hủy diệt khủng khiếp vô cùng giáng xuống đầu tôi.
Muốn trốn không thể trốn, một tránh không thể tránh.