Vào thời khắc mấu chốt, một lần nữa tôi lại hợp nhất tam kiếm, kiếm hải liền bay lên không trung.
Kiếm hải vẫn là kiếm hải Hỗn Độn như trước đây, thế nhưng nước biển lại có màu đỏ tươi.
Sở dĩ biến thành màu đỏ, bởi vì trong biển ngập tràn bỉ ngạn hoa.
Một biển kiếm này chính là uy lực kiếm đạo của cả đời tôi, cũng là thủ đoạn mạnh nhất mà tôi có thể thi triển lúc này.
Bỉ ngạn hoa từ trong kiếm hải bay lên trời cao, va vào biển sấm sét do ba mươi hai tầng thiên uy của Đế Thích Thiên ngưng tụ thành.
Sấm sét làm xao động sóng biển, bỉ ngạn hoa bay khắp nơi như làn mưa.
Trên trời dưới đất một màu đỏ như máu.
Tới khi mưa hoa rơi xuống, sức mạnh sấm sét đương nhiên cũng không còn nữa.
“Ma Đạo Tổ Sư, ngươi đã dốc hết cả thủ đoạn rồi. Ta thừa nhận trước giờ chưa từng gặp kẻ nào có kiếm đạo lợi hại như ngươi, thế nhưng ngươi vẫn thua rồi.” Giọng nói của Đế Thích Thiên truyền tới từ trong không trung.
Đế Thích Thiên nói không sai, nếu không kể đến huyền quan, trận chiến này tôi coi như thua.
Biển hoa bỉ ngạn là đòn tấn công mạnh nhất của tôi, trong khi Đế Thích Thiên mới chỉ dùng ba mươi hai tầng thiên uy, hắn ta còn chưa thi triển thiên uy khủng khiếp nhất của mình – sức mạnh từ ba mươi ba tầng.
“Thắng thua hãy còn khó nói.” Tôi hiên ngang lẫm liệt trả lời.
“Ha ha, ngươi dùng cái gì để đấu với ba mươi ba tầng trời của ta? Nếu ta là ngươi đã sớm rút sạch thần hồn, dùng sức mạnh vận mệnh trốn khỏi không gian Đại La Thiên của ta, chỉ bằng cách này mới có thể lưu lại một tia tàn hồn.” Đế Thích Thiên cười lạnh một tiếng, hiện thân trong không trung.
“À, nếu ta không chạy thì sao?”
“Trời giúp kẻ tự biết giúp mình, nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn đi tìm chết, chỉ e vận mệnh cũng chẳng bảo vệ được ngươi.”
“Ta muốn thử một chút.”
“Được, vậy sẽ để cho ngươi nếm thử cái gọi là sức mạnh chân chính của Đại La Thiên.”
Dứt lời, thân ảnh của Đế Thích Thiên lại một lần nữa biến mất.
Ngay lập tức mặt đất rung chuyển, bầu trời như bị xé tan.
Sau đó không gian không ngừng bị phá hủy, thời không hỗn loạn dọc ngang đan xen, cuối cùng bầu trời không còn, mặt đất cũng biến mất, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Trong không gian hỗn độn mênh mang, một đạo ánh sáng lóe lên.
Đó là ánh sáng của sấm sét, là điện quang phát ra từ Thần Lôi.
Đế Thích Thiên dùng cái giá phải trả là phá hủy không gian Đại La Thiên, ngưng tụ sức mạnh của ba mươi ba tầng thiên uy triệu hoán một đạo Hỗn Độn Thần Lôi.
Hỗn Độn Thần Quang quét sạch vạn vật của Mộ Dung Nguyên Duệ chẳng qua chỉ là một đạo ánh sáng mà thôi, trong khi Hỗn Độn Thần Lôi trong truyền thuyết có thể chia cắt cả Hỗn Độn.
Sấm sét đang giáng xuống, tôi từ bỏ việc kháng cự.
Bởi vì chỉ dựa vào kiếm đạo của tôi bây giờ, cho dù có làm thế nào đi nữa cũng không thể ngăn nổi Hỗn Độn Thần Lôi.
Hỗn Độn thành hình, theo tiếng gầm của Đế Thích Thiên, một cơn động chấn rung chuyển cả đất trời bổ xuống đầu tôi.
Tôi không tránh không né, đợi tới khi Hỗn Độn Thần Lôi sắp sửa đánh xuống người mình mới vội vàng phá huyệt Thần Đình, khai mở huyền quan.
Trong truyền thuyết, Hỗn Độn Thần Lôi có thể chia cắt Hỗn Độn, giờ đây tôi muốn thử xem liệu nó có thể chia cắt huyển quan của tôi được không!
Đây quả thực là một canh bạc lớn, nếu không phải không còn lựa chọn nào khác, tôi cũng chẳng đến mức dùng huyền quan của mình đem đặt cược với Đế Thích Thiên.
Nếu không cược thì chỉ còn đường chết, nếu cược chưa chắc đã thua.
Trong huyền quan một mảnh bao la mênh mang.
Ngọn gió Phục Sinh không thể thổi tan màn sương mù dày đặc trên bầu trời, ánh trăng lồng lộng không thể soi sáng mặt đất ảm đạm.
......
Đế Thích Thiên này không thể giữ lại, chỉ có giết hắn ta mới có thể triệt để giải quyết nguy cơ đến từ Thái Cổ vị diện thế giới.
Với thân phận là môn đồ của Thiên Đạo, việc này đã chú định hôm nay hắn ta chắc chắn phải chết.
Càng huống hồ hắn còn xúc phạm Mộ Dung, kẻ này thế nhưng lại dám có ý đồ xấu với mẹ của các con tôi.
Lúc này đây, Hỗn Độn Thần Lôi của Đế Thích Thiên đã bị huyền quan của tôi hóa giải hoàn toàn, mà bản thân hắn cũng không còn khả năng thi triển sức mạnh của Đai La Thiên được nữa.
Tôi đâm trường kiếm của mình lên không trung, ba mươi ba tầng trời bị Côn Lôn Tuyết chém rách từng tầng từng tầng một, tới khi Đế Thích Thiên kịp phản ứng, dự định trốn khỏi nơi này, kiếm của tôi đã nhắm thẳng vào trán hắn ta.
Sau lưng tôi, ba mươi ba tầng trời vỡ tan, thời không hỗn loạn vây quanh tôi và hắn.
“Tạ Lan, ta là môn đồ của Thiên Đạo, ngươi nếu giết ta, Thiên Đạo nhất định đích thân hủy diệt ngươi.” Đế Thích Thiên không hề sợ hãi, nói.
“Thiên Đạo đã sớm muốn giết ta lâu rồi, nếu như ông ta thực sự có thể giết ta, việc gì phải đợi cho tới bây giờ.” Tôi nói.
“Chuyện này đương nhiên không giống nhau, lúc chưa bị nhân quả quấn thân, ông ta vốn dĩ không thèm đích thân ra tay giết ngươi, cái này cũng giống như chuyện ông ta bỏ qua cho Tạ Mạt Lăng khi xưa. Thế nhưng một khi ngươi ra tay với ta, vậy thì giữa ngươi và Thiên Đạo đã phát sinh nhân quả, sau này ông ta nhất định đích thân giết ngươi.”
“Đế Thích Thiên ngươi sai rồi?”
“Ta sai chỗ nào chứ?”
“Mặc kệ có nhân quả hay không, Thiên Đạo đều sẽ giết ta, ông ta có thể bỏ qua cho Tạ Mạt Lãng chứ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, bởi vì ta mới thực sự là đứa con của Vận Mệnh.”
Thiên Đạo vẫn luôn dung túng cho sự tồn tại của Ma Đạo Tổ Sư, một là bởi vì muốn lợi dung trận tranh giành trên mệnh bàn để suy luận ra huyền cơ của vận mệnh, ngoài ra còn một lý do nữa, đó là bởi vì ông ta đã sớm phát giác Ma Đạo Tổ Sư không phải đứa con của Vận Mệnh, mệnh cách Thất Sát và sức mạnh vận mệnh của ngài ấy đều do trộm mà có.
Nếu đã như vậy, Thiên Đạo chẳng có lý do gì để ra tay với Ma Đạo Tổ Sư. Thân là vị thần vĩ đại, ông ta cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Mà tôi thì không giống vậy, tôi là đứa con thực sự của Vận Mệnh, cũng là kẻ thù sinh tử cuối cùng của Thiên Đạo.
Dung túng cho tôi sống sót nhảy nhót tới bây giờ là một trong những sai lầm lớn nhất của ông ta, một khi sức mạnh hồi phục, ông ta nhất định sẽ tới tìm tôi đầu tiên.
Lời này vừa dứt, Côn Lôn Tuyết trong tay tôi đã đâm vào trong huyền quan của Đế Thích Thiên.
Huyền quan của Đế Thích Thiên cũng rộng lớn vô cùng, huyền quan có thể phóng thích thần uy của Đại La Thiên đương nhiên cũng không thể nào dễ dàng bị phá hủy.
Thế nhưng kiếm khí của tôi giờ đây đã không còn giống như lúc trước.
Năng lượng kiếm khí Hỗn Độn cuồn cuộn không ngừng dọc ngang tàn phá bên trong huyền quan, phát hủy sông núi nước non, tinh tú đất trời, cuối cùng gây ra một trận hỗn loạn thời không quét sạch toàn bộ thế giới huyền quan, biến nó thành một mảng hỗn độn.