Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1272 - Chương 1272: Thuần Dương Xuất Kiếm

Chương 1272: Thuần Dương Xuất Kiếm Chương 1272: Thuần Dương Xuất Kiếm

Không chỉ nhân gian có tình, thần ma cũng có tình, vì cớ gì mà Thiên Đạo lại vô tình.

Thế nên Mộ Dung Nguyên Duệ mới hét lên câu đó, chiến tranh không kết thúc thì tai họa cũng không ngừng xảy ra, chúng ta rốt cục chiến đấu vì cái gì!

Nhìn đại quân Thần Ma sinh tử không màng xung phong lao vào trận địa khiến tôi nhớ đến đệ tử Ma đạo, tất cả đều đang chiến đấu để bảo vệ quê hương, tất cả đều vì tương lai có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn.

Mà với những binh sĩ đã chết thảm của Thái Cổ Tiền Dân mà nói, bọn họ cũng không phải không có quê hương của mình. Nếu có trách chỉ có thể trách bọn họ đã cam lòng làm chó săn cho Thiên Đạo, thế nhưng Thiên Đạo vốn cũng chẳng cho bọn họ cơ hội được lựa chọn.

Mắt nhìn thấy cảnh chém giết ghê rợn khiến tôi phải kìm nén đến cùng cực, tôi không nhịn được lại nghĩ đến lập trường của Vận Mệnh.

Nếu nói Thiên Đạo không phải người tốt thì Vận Mệnh cũng tuyệt đối chẳng phải kẻ lương thiện, bởi vì từ trước tới giờ chúng sinh chưa bao giờ nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Thái Cổ Tiền Dân vì Thiên Đạo mà chiến đấu, nhưng lẽ nào Thái Cổ Thần Ma bên này đều không phải đang chiến đầu vì Vận Mệnh hay sao?

Ngay cả tôi – đứa con của Vận Mệnh này, chẳng phải ngay từ đầu đã bị Vận Mệnh bắt cóc lôi lên xe ngựa sao?(1)

(1) Bắt cóc lôi lên xe ngựa: chỉ hành vi cưỡng ép, bị bắt buộc phải hành động không theo ý của bản thân.

Sự ép buộc của Vận Mệnh, sự áp bức của Thiên Đạo, đem tất thảy chúng sinh buộc lên trên cây cầu độc mộc.

Địa ngục ở bên trái, mà địa ngục cũng nằm ở bên phải.

Giữa trời đất này từ trước tới giờ chưa từng có Thiên đường thực sự. Cũng có lẽ rất lâu rất lâu ở vương quốc cổ xưa đã từng tồn tại một Thiên đường, chỉ đáng tiếc nó đã sớm bị Thiên Đạo chôn vùi từ lâu.

Nhắc tới chuyện này, trong lòng tôi bỗng nhớ tới câu nói kia của Ma Đạo Tổ Sư.

“Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài.”

Có lẽ chúng sinh trong câu nói này của Ma Đạo Tổ Sư không chỉ bao gồm Thiên Đạo, mà còn có cả Vận Mệnh.

Đáng tiếc một điều, dù cho tôi có nhìn thấu chân tướng của Vận Mệnh, cũng chỉ có thể tiếp tục chiến đấu vì ông ta.

Bởi vì kẻ muốn diệt thế là Thiên Đạo, chứ không phải Vận Mệnh.

Về phần cái danh đứa con Vận Mệnh này, tôi đã sớm nhìn thấy kết cục của mình trên người Phục Hy rồi. Nếu như tôi thất bại, chắc chắn sẽ bị Vận Mệnh bỏ rơi.

Cuối cùng, ngọn lửa chiến tranh cũng lắng xuống.

Trong số ba nghìn vạn đại quân của Thái Cổ Tiền Dân, có thể trốn thoát vào vũ trụ hư không cũng chỉ có vài chục nghìn người, vô số chư thần đã tử thương trong cuộc chiến.

Đế Thích Thiên, Thiên Tôn, Ác Ma Chi Chủ, Kim Cương, …

Những vị thần quyền năng nhất trong vị diện thế giới Thái Cổ Tiền Dân đều đã ngã xuống ở nơi này.

Lúc này đây quân lực của Thái Cổ Tiền Dân đã hoàn toàn tan rã, muốn dấy binh cũng chẳng biết phải đợi đến năm nào tháng nào.

Mà Thái Cổ Thần Ma ở bên này cũng tổn thất vô cùng thê thảm.

Sáu trăm vạn quân của Minh giới đã biến thành tuyết bay theo gió, Thùy Họa một mình u ám rời đi.

Ở Thần Giới, Nữ Thần Phục Thù chiến tử, Thần Ánh Sáng chiến tử, Hải Thần chiến tử, Thần Mặt Đất chiến tử, Thần Hoang Dã chiến tử, Thần Sâm Lâm chiến tử, hai nghìn vạn quân thần thánh rốt cuộc chỉ còn lại có năm trăm vạn.

Ma giới, mười hai vị Ma Chủ mạnh nhất giờ đây cũng chỉ còn lại có bốn vị, mà Kiêm Hà cũng chỉ còn lại một sợi tàn hồn đang ở trong huyền quan của tôi. Đại quân Ma giới một nghìn vạn, cuối cùng chỉ còn sót lại hai trăm vạn.

Nếu không phải tôi đã đến ép buộc Đế Thích Thiên để rồi đảo ngược cục diện trận chiến, chỉ e Thái Cổ Tam Giới toàn quân đều diệt.

Thế nhưng cho dù tôi đã đến rồi, phải đối mặt với thương vong thảm hại kinh hoàng như thế này, một chút vinh quang của kẻ chiến thắng cũng chẳng hề cảm giác được.

Trận chiến bên dưới kết thúc, Thần Ma bắt đầu chỉnh đốn chiến trường.

Mộ Dung Nguyên Duệ ở phía dưới vẫy tay với tôi, sau lại chỉ tay về phía hậu phương của đại quân Thần Giới.

Tôi hiểu ý của cô ấy, cô ấy muốn cùng tôi đi thăm các con.

Tôi chầm chậm từ trên cao hạ xuống, nắm tay Mộ Dung cùng đi về phía hậu phương của đại quân Thần Giới.

Trải qua một trận chiến đấu thảm khốc, thần niệm của Nguyên Duệ cũng đã khô cạn, chúng tôi phải nâng đỡ lẫn nhau mới có thể ổn định được cơ thể trong hư không, chống lại sự tấn công của thời không hỗn loạn.

Trận chiến này đã khiến rất nhiều mảnh hư không sụp đổ, mặc dù ngọn lửa chiến tranh đã được dập tắt, thế nhưng thời không hỗn loạn nhất thời vẫn chưa thể ổn định lại.

“Tạ Lan, Kiêm Hà đang ở đâu?” Nguyên Duệ hỏi.

“Kiêm Hà ở trong huyền quan của anh, tạm thời không việc gì.”

“Vâng, vậy thì em an tâm rồi. Em còn đang đợi Kiêm Hà đặt tên cho tiểu U Huỳnh đó. Thùy Họa nói em đã sinh cho anh hai con khỉ nhỏ xấu xí, đợt lát nữa anh nhìn thấy rồi liệu có ghét bỏ hay không đó?” Nguyên Duệ nói.

“Làm sao có thể, em đừng quên lúc trước chúng ta còn tính sẽ sinh ra hai con thú nhỏ đó.”

“Thế nhưng Chúc Chiếu bị Thùy Họa đem đi mất rồi, chỉ là em thấy đây là một chuyện tốt. Cô ấy đã cô đơn quá rồi, hi vọng Chúc Chiếu sẽ cho cô ấy cảm giác được gửi gắm.”

“Cảm ơn em, Nguyên Duệ.”

……

Hai chúng tôi vừa đi vừa nói, đúng lúc vừa định tiến vào doanh trại trong hậu phương của đại quân, bỗng nhiên một đạo kiếm quang chói mắt từ trên trời cao chiếu xuống.

Ngay sau đó, màn đêm liền buông xuống, nuốt chửng tất thảy ánh sáng.

Kiếm Khởi Vĩnh Dạ, đây chính là kiếm của Lữ Thuần Dương.

Ban đầu tôi còn tưởng kiếm này là vì tôi mà tới, cho đến khi kiếm ý khóa chặt lấy căn lều ở cách đó không xa.

“Không hay rồi, kiếm của Lữ Thuần Dương là vì U Huỳnh mà tới!”

Nguyên Duệ sợ hãi hô lên một tiếng, tôi mới nhớ đến tầm quan trọng của U Huỳnh, Chúc Chiếu với Thiên Đạo.

Thế nhưng điều khiến tôi thấy khó hiểu là, Thiên Đạo lẽ ra phải bắt cóc hai đứa nó mới đúng, vì sao giờ lại xuất kiếm giết người như vậy?

Sát ý trong kiếm này cực kỳ tinh thuần, rõ ràng không có ý định chừa lại đường sống.

Thần niệm của tôi đã khô kiệt đến độ không có cách nào tới ngăn cản, mà Nguyên Duệ cũng vậy, phu thê chúng tôi dù cho trái tim đang đau đớn như đứt từng mảnh nhỏ cũng chỉ có thể nắm chặt tay nhau.

Ngay lúc hai kẻ chúng tôi sắp sửa phát điên, một đạo kiếm khí chọc trời bùng nổ từ trong căn lều, Thuần Quân đã xuất kiếm rồi.

Bình Luận (0)
Comment