Nghĩ đến đây, tôi không còn do dự nữa, lập tức sử dụng sức mạnh vận mệnh để đảo ngược thời gian và không gian, thần niệm và sinh cơ của tôi đã được khôi phục hoàn toàn.
Sau đó, tôi dùng quỷ kiếm phi thẳng tới chỗ Thuần Quân, tốc độ phi hành của quỷ kiếm nhanh như tia chớp, ngay lúc tôi đưa tay ra nắm lấy chuôi kiếm của Thuần Quân, đột nhiên tôi bị luồng sức ép giáng xuống người.
Sức ép đè nặng lên người tôi, ngăn không cho tôi bắt được đuôi kiếm Thuần Quân.
Tôi gắng sức vận dụng toàn bộ sức mạnh của chiến thể bất diệt, đồng thời đốt cháy chiến hồn của mình, tôi nghiến răng đâm đầu về phía trước, mỗi bước tôi đi đều bị lực ép đẩy lùi xuống, giống như đang bị hàng ngàn ngọn núi đè nặng lên người.
Nhưng tôi biết, mình tuyệt đối không được bỏ cuộc, tôi bắt buộc phải giành Thuần Quân về tay mình.
Lúc này, mọi phản kháng vùng vẫy của Thuần Quân cũng dần dần yếu đi, không bao lâu nữa linh thức của cô ấy sẽ hoàn toàn bị xóa sạch, đến lúc đó cô ấy nằm ngoài tầm khống chế của tôi nữa.
Năm thước, ba thước, một thước.
Thấy tay tôi sắp chạm vào chuôi kiếm của Thuần Quân, sức mạnh hư không đột nhiên bộc phát, một bàn tay to lớn lao ra trên cao, rồi nắm chặt lấy chuôi kiếm của Thuần Quân.
Tôi nhận ra bàn tay này, đó là bàn tay của Thiên đạo.
Năm đó, chính đôi tay này đã giết chết Lưu Phong Thiên Tôn. Hôm nay, bàn tay của Thiên đạo lại xuất hiện một lần nữa, tuy nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn mang theo sức mạnh hủy diệt trấn áp mọi thứ.
Nhìn thấy bàn tay của Thiên đạo, sống lưng của tôi bất chợt lạnh đi, bây giờ tôi vẫn chưa đủ sức đối đầu trực diện với hắn ta.
Hắn ta ra tay, thì tôi chỉ nước rút lui.
Tôi cầu xin vận mệnh giúp đỡ, nhưng vận mệnh lại làm như không nghe thấy, quay mặt làm ngơ.
Lúc này tôi chợt nhớ đến ngày hôm đó, tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ đang tìm cách phi hành rời khỏi hư không, bất thình lình Thiên đạo định trừ khử tôi, nhưng vận mệnh kịp thời ra tay ngăn chặn, dùng một tử tinh nổ tung bàn tay của Thiên đạo.
Bây giờ, Thiên đạo muốn chiếm đoạt Thuần Quân, vận mệnh chắc chắn sẽ không ra tay cứu Thuần Quân rồi, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc dùng mạng sống của mình để đánh cược một ván.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi bay thẳng về phía lòng bàn tay của Thiên Đạo.
Muốn cầm lấy chuôi kiếm, thì hắn phải nghiền nát tôi thành cám trước đã.
Vừa rơi vào lòng bàn tay của Thiên đạo, ngay lập tức tôi mất đi thần hồn, như thể mạng sống không còn thuộc về mình nữa.
Cảm giác này giống như một người chết đuối bơ vơ giữa biển khơi, bất lực và tuyệt vọng.
May mắn thay, tôi lại thắng cược.
Đúng như dự đoán, bây giờ vận mệnh quyết không thể bỏ mặc tôi, cảm giác ngột ngạt và tuyệt vọng nhanh chóng biến mất khỏi, rồi tôi bỗng nghe thấy tiếng gầm gừ đầy giận dữ của Thiên đạo truyền đến từ hư không xa xôi.
Vận mệnh đã gỡ bỏ bàn tay đó ra khỏi người tôi, rồi trực tiếp đập nát nó.
Dù thắng cược, nhưng tôi lại nghe tiếng thở dài văng vẳng trong lòng mình, tiếng thở dài của vận mệnh.
Vận mệnh vô cùng thất vọng trước hành vi ngang ngược, không màng đến hậu quả của tôi.
Thật không may, bây giờ nó đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu tôi trở thành Phục Hy thứ hai, tương đương với việc nó buộc phải đầu hàng Thiên đạo.
Bàn tay của Thiên đạo đã bị đánh gãy, cơ thể tôi dần dần cử động được, sau đó tôi dùng hai tay nắm chặt chuôi kiếm của Thuần Quân, gắng hết sức bình sinh rút nó ra khỏi bao kiếm.
Thuần Quân đã được rút ra khỏi vỏ, hai kiếm ý Thái Sơ và Hỗn Độn đánh mất mục tiêu, buộc phải triệt tiêu lẫn nhau, ngay lập tức gây ra một cơn bão hủy diệt khốc liệt giữa không trung.
Tôi ôm lấy Thuần Quân, nhanh chóng xoay người chạy trốn khỏi tâm bão hủy diệt, sau khi trốn thoát thành công, bất thình lình tôi nghe thấy Lữ Thuần Dương gào thét thảm khốc, tiếng la hét ai oán vang vọng giữa nền trời.
Một kiếm tiên oai phong lẫm liệt ngày nào, mà lại sẵn sàng thoái hóa biến thành công cụ hèn kém trong tay Thiên đạo, mất đi nhân phẩm của một con người, cuối cùng không được Thiên đạo ban cho bất cứ lợi ích nào, thay vào đó, còn rơi vào kết cục tan xương nát thịt, thần hồn tiêu tán.