Cái chết của Đế Thích Thiên, đã đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến Thần Ma.
Trong trận chiến này, Thái Cổ Tam Giới đều hứng chịu thương vong nặng nề, và tất nhiên Thiên đạo cũng phải trả giá đắc không kém, quân đội của tổ tiên cổ xưa gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tuy nhiên, đội quân Thái Cổ Tiên Dân không phải là lực lượng chủ chốt của Thiên đạo, quân chủ lực của Thiên đạo, Khiển quân Tứ Linh Thần thú vẫn chưa có bất kỳ động thái tấn công nào.
Màn kết thúc chóng vánh của trận chiến Thần Ma, càng khẳng định Thiên đạo xem nhân gian mới là cuộc chiến quan trọng nhất.
Tôi lặn lội đến đây vì U Huỳnh và Chúc Chiêu, nhưng tôi lại không biết thật chất Thiên đạo không hề có ý muốn cướp hai đứa nhỏ đi, điều này làm tôi nghĩ mãi không ra đáp án.
Sau một hồi bàn bạc với Nguyên Duệ, tôi kết luận sở dĩ Thiên đạo không thèm ngó ngàng đến U Huỳnh và Chúc Chiêu, là vì sự tồn tại của của hai đứa nhỏ bị xung đột với Tứ Linh Thần Thú, nên hai bên không thể cùng tồn tại.
“Có phải U Huỳnh và Chúc Chiêu không sánh bằng Tứ Linh Thần Thú không?” Tôi hỏi.
"Hai con thánh thú có cơ thể hoàn chỉnh chắc chắn phải mạnh hơn Tứ Linh Thần Thú, nhưng Thiên đạo không chắc mình đủ sức đoạt hết toàn bộ sức mạnh của U Huỳnh và Chúc Chiêu, cũng không có đủ cơ duyên để nuôi dưỡng hai đứa nó trưởng thành, vì vậy Thiên đạo đã chọn Tứ Linh Thần Thú, từ bỏ hai đứa nó. Tuy nhiên, đây chỉ do Thiên đạo cân đo đong đếm cái lợi cái hại trước mắt thôi. Khi nào U Huỳnh và Chúc Chiêu lớn lên, Thiên đạo vẫn sẽ nhắm tới hai đứa nhỏ đấy. " Nguyên Duệ nói.
"May là, Thùy Họa đã bế Chúc Chiêu đi rồi. Giờ chỉ còn mình U Huỳnh, dù Thiên đạo có bắt con bé đi, cũng không làm được gì hết."
Vừa dứt lời, Nguyên Duệ liền trừng mắt nhìn tôi.
"Tạ Lan, sao trước đây em không biết anh là người tàn nhẫn lạnh lùng đến vậy chứ?"
"Sao vậy?"
"Cứ mở miệng ra là hai con thánh thú, anh đừng quên là chỉ có linh hồn của hai đứa nhỏ mang ấn ký túc mệnh của hai con thánh thú. Nhưng thực chất, hai đứa nhỏ là con ruột của chúng ta."
Sự cáu kỉnh của Nguyên Duệ, khiến tôi đỏ mặt xấu hổ.
Với tư cách là đứa con của vận mệnh và Ma Đạo Tổ, tôi chủ yếu chỉ nghĩ cho chúng sinh tam giới, đôi khi tôi còn đánh cược cả mạng sống của mình.
Cảm xúc đã bị đè nén sâu trong lòng, thậm chí tôi còn đánh mất chính mình, lòng càng ngày càng lạnh. Nếu là trước đây, nếu tôi biết chuyện ký ức của Thùy Họa không hề quên đi mình, thì tôi nhất định sẽ chạy ngay đến chỗ cô ấy hỏi cho ra nhẽ, nhưng bây giờ tôi chỉ bình tĩnh chấp nhận.
Trước đây, tôi như ngọn lửa ấm nóng, nhưng bây giờ đến sức nặng của cờ chiêu hồn, cũng giống như chuyện cơm bữa thường ngày với tôi.
Tôi đã tận mắt chứng kiến quá nhiều sự sống và cái chết, quá nhiều cuộc chia ly, buộc tôi phải tập làm quen với việc chấp nhận, làm quen với việc chịu đựng nỗi đau. Không ai trời sinh ra đã thờ ơ lạnh lùng, nhưng đôi lúc cái thờ ơ hờ hững đó chỉ là sự bất lực mà thôi.
Trước đây, đối với tôi, Thiên đạo chính là giấc mơ không thể với tới, nhưng giờ đây tôi phải đối đầu trực diện với Thiên đạo.
Ảo tưởng giống như một giấc mơ, và con người cũng chìm đắm trong mộng đẹp ấy.
Tôi cũng không nhớ anh trai tôi đã mất vào năm nào, tôi không còn về thăm gia đình nữa, không biết tôi đã bao nhiêu năm không về thăm mộ bố mẹ.
Đôi khi tôi thực sự hy vọng tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, khi ngủ dậy, tôi lại tiếp tục lo cho cuộc sống của mình, dù không phải lúc nào cũng có thể kiếm đủ tiền lộ phí về nhà, nhưng ít ra tôi vẫn có thể mua được thuốc lá rẻ tiền bên lề đường.
Tuy nhiên, trong giấc mơ này tôi đã trải qua nhiều niềm vui và nỗi buồn.
Bắt đầu từ Lưu Phong Thiên Tôn, Thất Thải Minh Vương, Tiếu Ca Thiên Tôn, Bạch Hà Sầu, Phong Lăng Nguyệt, Lưu Phong Vũ…...
Tôi đã gặp gỡ rất nhiều người, họ đều là những người xứng đáng được khắc ghi mãi mãi trong tim, những hy sinh mà họ đã cống hiến cho Ma đạo, không thể chỉ dùng một câu “Đệ tử Ma đạo vạn kiếp thiên hồng” để diễn tả được.
Tôi không muốn tỉnh giấc chính là vì họ, chưa kể đến tình yêu thắm thiết mà tôi được nếm trải trong giấc mơ.
Nhiều năm về trước, tôi từng đọc câu trong sách, anh hùng, chúc ngài có được một tình yêu vĩnh hằng mãi mãi không bao giờ hối hận, lúc đó tôi nghĩ đây chính là lời chúc tốt đẹp nhất trên trần đời.
Vương đồ bá nghiệp chưa bao giờ là điều mà tôi muốn, khí thế anh hùng chúng sinh bình đẳng tôi cũng không bằng ai.
Tất cả những gì tôi muốn là sự dịu dàng ấm áp của nhân gian, mà bây giờ, khi đối diện với cơn giận dữ của Nguyên Duệ, tôi bất chợt nhận ra mình không còn là một người tốt bụng và ngây thơ, muốn theo đuổi ước mơ, khao khát tình yêu cháy bỏng nữa.