Trong lều, U Huỳnh vẫn đang ngủ say.
Nhìn đôi má non nớt của con bé, tôi không nỡ dùng đôi bàn tay đã dính quá nhiều máu để chạm vào hai má mềm mại của nó.
Khuôn mặt dễ thương bé bỏng, lông mày hơi nhíu lại.
Nguyên Duệ nói con bé là một phôi mỹ nhân, nhưng tôi lại hy vọng gì con bé chỉ là một người bình thường không hơn không kém.
“Tạ Lan, em đã nghĩ ra một cái tên thích hợp để đặt cho con gái anh rồi.” Giọng của Kiêm Hà truyền từ huyền quan ra.
"Là gì vậy?"
"Tạ Mạt."
Ngay khi Kiêm Hà vừa đọc tên con bé, hai âm thanh lớn và xa xăm phát cờ chiêu hồn, không phải một mà là hai.
"Ma đạo thánh nữ Tạ Mạt, chính thức kế thừa huyết thống của Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan."
"Ma đạo thánh nữ Tạ Lăng, chính thức kế thừa huyết mạch của Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan."
Không ngờ lúc Kiêm Hà chọn tên cho U Huỳnh, cũng là lúc Thùy Họa đặt tên cho Chúc Chiêu.
Như thể đã sớm thỏa thuận từ lâu, hai người còn vừa hay nghĩ ra cùng lúc.
Ma Đạo Tổ Sư tên là Tạ Mạt Lăng, hai đứa con của tôi tình cờ được thừa hưởng một chữ trong tên của ông ấy, Tạ Mạt và Tạ Lăng
Nguyên Duệ và tôi đều vui mừng khôn siết, chúng tôi không kìm nén được cảm xúc, ôm chầm lấy nhau, cùng chia sẻ điều hạnh phúc này.
Đạo Tổ đã đi rồi, ý chí cuối cùng nằm trong cờ chiêu hồn cũng đã tiêu tan.
Dùng cách lấy tên của ông ấy để đặt tên cho con mình, chính là cách tưởng nhớ ông ấy tốt nhất mà tôi có thể làm.
Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng, đây chính là vinh quang mà một tuyệt thế anh hùng nên có.
Sau khi đoàn tụ với mẹ con Nguyên Duệ, tôi theo Ngạo Phong đến Thái Cổ Ma Giới, mượn tế đàn huyễn ma để gom góp thần hồn của Kiêm Hà.
Ngạo Phong cung cấp một luồng ma lực ổn định để Kiêm Hà hấp thụ, mà Huyễn Ma cũng cố gắng hết sức góp nhặt ma ý để giúp ma chủ của mình trở về.
Thần hồn và ma thể của Kiêm Hà gần như được bồi đắp cùng một lúc, chỉ vì cô ấy đã chết một lần, vẫn phải mất một khoảng thời gian dài để khôi phục sức mạnh của cô ấy như ban đầu.
Vừa đúng lúc, giúp cô ấy có thời gian điều chỉnh là quân đội Ma Giới.
Trận chiến giữa Thần Ma chỉ là tạm thời kết thúc, chỉ cần Thiên đạo còn tồn tại, thì Thái Cổ Thần Ma chỉ còn nước chiến đấu một trận sống còn với hắn ta.
Tuy nhiên, chiến trường tiếp theo không còn nằm ở hư không vũ trụ, mà là ở nhân gian, nhân gian mới là cuộc chiến tổng lực chống lại Thiên đạo.
Kiêm Hà đang tập hợp quân đội ở Ma giới, Nguyên Duệ đã quay trở lại Thần Giới để chiêu mộ một đội quân khác, tôi cũng cần phải quay lại nhân gian càng sớm càng tốt.
Thiên đạo đã trở về với hư không vũ trụ, thời gian dành cho nhân gian không còn nhiều nữa.
Nhiệm vụ quan trọng bảo vệ U Huỳnh vẫn được giao cho Thuần Quân, lần này Thuần Quân may mắn sống sót tai qua nạn khỏi, ngược lại còn biến nó thành một cơ duyên hiếm có.
Hai kiếm ý của Thái Sơ và Hỗn Độn đồng thời du nhập vào người cô ấy, cho phép cô ấy có cơ hội đột phá những hạn chế trước giờ của kiếm thể, chạm tay vào bí mật cốt lõi hai kiếm ý.
Bây giờ Thuần Quân, luôn luôn đắm mình trong vốn kiến thức vô vàng về kiếm đạo, sức chiến đấu của cô ấy đang ngày càng được cải thiện hơn.
Khi tạm biệt cô ấy, Thuần Quân hớn hở kể với điều đó.
"Đạo Tổ, trước kia tôi chỉ biết kiếm đạo không có giới hạn, nhưng hiện tại tôi đã biết, kiếm cũng không có điểm dừng."
Chính câu này của cô ấy càng khiến tôi yên tâm khi giao U Huỳnh cho cô ấy bảo vệ.
Quá trình tu luyện kiếm đạo của Thuần Quân đã chính thức bắt đầu, nhưng thành quả kiếm đạo của cô ấy trong tương lai sẽ còn vượt xa cả tôi.
Trước khi rời đi, tôi hướng mắt nhìn về Thái Cổ Minh Giới xa xăm.
Cả hai chỗ Thái Cổ Thần Giới và Thái Cổ Ma Giới đều tràn đầy sức sống, dù thương vong có nặng nề đến đâu, thì nỗi đau cũng sẽ nguôi ngoai, vì mọi người còn hy vọng.
Chỉ có Thái Cổ Minh Giới vẫn luôn đắm chìm trong chết chóc máu tanh, bởi vì người bảo vệ Thái Cổ Minh Giới đã không còn ở đó.
Tôi không biết Thùy Họa đã đi đâu, nhưng tôi biết chắc chắn một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau!