Những gì Côn biểu hiện ra ngoài vẫn trông giống như một người đàn ông trung niên, từ lúc hiện thân ở cổng giới Quy Khư cho đến hiện giờ.
Ông ấy bước đi không nhanh lắm, Quy Khư là huyền quan của ông ấy. mỗi một nhành cây ngọn cỏ ở đây ông cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Côn nhìn thấy cổng giới bị phá vỡ, nhìn thấy Chiến Trường Cổ Vạn Tộc bị biển lửa thiêu rụi thành tro bụi, nhìn thấy Vực Kỳ Lân do Yến Tháp biến đổi thành.
Côn lặng lẽ đứng trước Vực Kỳ Lân, đứng im lặng như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Đúng vào lúc này, Nguyên Phượng Tổ Sư Hi Hòa đã đi tới trước mặt ông ấy.
"Ma đạo Hi Hòa, bái kiến Côn đại nhân."
Hi Hòa của hôm nay một thân đồ trắng, mỗi khi cô đi đến Vực Kỳ Lân cũng đều sẽ thay lại thành đồ màu trắng.
Tổ Long Nguyên Phượng Thủy Kỳ Lân, trong đại nạn Long Phượng, Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân là đồng minh cùng đối kháng với tộc Tổ Long hùng mạnh.
Vì vậy, Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân có mối quan hệ tự nhiên mặt thiết.
Hơn nữa, thuộc tính của hai tộc vốn dĩ cũng không có xung đột, Nguyên Phong khống chế bầu trời, Thủy Kỳ Lân cai quản mặt đất.
Ở thời đại chủng tộc của họ còn thịnh vượng, hai chủng tộc đã từng có tiền lệ liên hôn, hiện giờ trên Nhân gian chỉ còn sót lại một Nguyên Phượng cùng một Thủy Kỳ Lân cuối cùng, mối quan hệ riêng tư giữa Hi Hòa và Yến Tháp còn thân thiết hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.
Chẳng qua là tính cách của Yến Tháp bao dung, nhẫn nhịn, còn Hi Hòa lại lạnh lùng, cao cao tại thượng nên không ai biết đến mà thôi.
Phải đến trận quyết chiến giữa Hi Hòa và Đế Giang, Yến Tháp vì để cứu cô mà hiến dâng máu Kỳ Lân thân hóa thành Vực Kỳ Lân, Nguyên Phượng Tổ Sư lúc này mới bộc phát những cảm xúc bị đè nén trong lòng.
Kể từ đó, trên Vực Kỳ Lân luôn có thể trông thấy một người mặc bộ đồ trắng trơn và sáng hơn tuyết.
Ánh sáng có bảy tia chiếu thuần khiết, Hi Hòa trước đây chỉ có thể cảm ngộ được sáu tia trong số đó, tia sáng thứ bảy được gọi là Đại Địa Liệt Diễm, Hi Hòa lĩnh hội được từ tinh hoa máu thịt của trái tim Yến Tháp.
Trong trận chiến cuối cùng của đại nạn Long Phượng, thủ lĩnh Nguyên Phượng đã yêu cầu mượn tia sáng thứ bảy từ thủ lĩnh Thủy Kỳ Lân, sau đó dưới sức mạnh hoàn chỉnh của áng sáng mà đồng quy vu tận với Tổ Long. Nguyên Phượng Tổ Sư Hi Hòa của ngày hôm nay, cũng từ trong máu Thủy Kỳ Lân cảm ngộ được tia sáng thứ bảy và đánh bại Đế Giang.
Yến Tháp tuy rằng đã chết, nhưng đối với Hi Hòa mà nói thì cậu ấy chưa từng rời đi, cậu ấy vẫn luôn tồn tại bên cạnh cô.
Bất cứ khi nào cô cảm nhận được sức mạnh thuần khiết của ngọn lửa sáng chói, cô cũng đều nhớ đến Yến Tháp.
Tia sáng thứ bảy như tia nắng ấm áp, chiếu rọi vào trái tim cô, khiến cô tạm biệt nỗi buồn.
Tuy nhiên, thứ Hi Hòa muốn không chỉ vỏn vẹn là một tia nắng ấm.
Mỗi lần nhìn thấy Lưu Phong Sương bám rịt lấy bên cạnh Bắc Minh Tú, cô cũng đều sẽ ngưỡng mộ không thôi, ngay cả A Lê dù đã mất đi Ngạo Phong cũng khiến cô ngưỡng mộ.
Mặc dù A Lê đã mất đi Ngạo Phong, nhưng vẫn còn hy vọng, mà cô thì chỉ còn lại một Vực Kỳ Lân mà thôi.
Điều quan trọng nhất là cô chưa bao giờ tiết lộ tình cảm của mình với Yến Tháp khi cậu ấy còn sống, bởi vì cô không chắc liệu Yến Tháp có còn nhớ đến ước định giữa Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân trước đó hay không.
Vào khoảnh khắc Yến Tháp chết đi, cô mới hiểu được tiếng lòng của cậu, tiếc thay tất cả đều đã quá muộn.
Cơn mưa đẫm máu đó định sẵn sẽ trở thành ký ức đau buồn nhất của Hi Hòa.
“Vực núi này từ đâu mà thành thế?” Côn gật gù nhìn Hi Hòa hỏi.
"Xin đáp lời Côn đại nhân, vực núi này là được hình thành từ xương cốt cùng máu thịt của đệ tử Ma đạo Thủy Kỳ Lân Yến Tháp."
“Cậu ấy đã chết như thế nào?” Côn tiếp tục hỏi.
Sau đó, Hi Hòa kể lại toàn bộ nguyên nhân cái chết của Yến Tháp với giọng điệu bình tĩnh, không buồn cũng không vui.
Cô đang kể về những ký ức đau buồn nhất nhưng lại trông như đang kể lại cuộc đời của một người khác.
Trong lòng có bao nhiêu phần đau thương thì trong mắt sẽ có bấy nhiêu phần bình yên.
"Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng, câu nói này không biết đã hại chết bao nhiêu anh hùng hào kiệt." Côn đáp.
"Đôi khi người còn sống sẽ đau đớn hơn người đã mất, muốn gặp mà chẳng thể gặp, mãi mãi chỉ có thể sống trong hồi ức.” Hi Hòa nói.
"Không, cô không chỉ còn mỗi ký ức, cô quên mất nơi này ở đâu rồi à."
"Côn đại nhân, lời này có ý gì?" Vẻ mặt Hi Hòa lập tức hưng phấn.
"Nơi đây là Quy Khư, cũng là huyền quan của ta. Thần hồn của Yến Tháp tiêu tan ở đây, chỉ cần xương cốt còn đó, thì ta có thể trùng tụ thần hồn cho cậu ấy."
“Nhưng mà, xương cốt của Yến Tháp không còn tồn tại nữa.”
"Vực Kỳ Lân trước mắt không phải chính là thi thể của cậu ấy sao, ta có thể cảm nhận được ý chí của cậu ấy còn tồn tại trong núi."
Côn vừa nói xong lời này, Hi Hòa lập tức quỳ xuống trước mặt ông mà rơi nước mắt.
Côn đưa tay đỡ cô dậy và nói: "Cô không cần nói gì cả, đây vốn là việc ta nên làm."
Côn tổng cộng có bốn viên Long Nguyên, rồng đỏ đã giao cho Nhân tộc, rồng lục giao cho Cửu U Nữ Đế, rồng xanh lam lúc ở Côn Lôn đã đưa tôi để lại cho tôi chuyển giao cho Thùy Họa còn rồng đen thì vẫn luôn mang theo bên mình, ông muốn đích thân giao lại cho Ma đạo.
Hôm nay khi trông thấy Vực Kỳ Lân, trong lòng Côn cảm nhận được điều gì đó.
Muốn hồi sinh Yến Tháp, không chỉ đơn giản là trùng tụ thần hồn, bởi vì xương cốt của Yến Tháp đã biến thành một vách núi, để truyền được sinh cơ vào cậu ấy thì phải dựa vào nguồn sức mạnh sinh mệnh dồi dào, không còn nguồn sức sống nào mạnh mẽ hơn Long Nguyên được nữa.
"Ta có bốn viên Long Nguyên, viên long nguyên đen này nắm giữ chữ sát, vốn dĩ ta muốn đưa nó cho Khương Tuyết Dương để tăng thêm vô thượng sát khí cho trận Vạn Tiên của cô ấy. Bây giờ ta muốn dùng nó để giúp Thủy Kỳ Lân phục sinh, trận chiến với Thiên đạo sắp sửa xảy ra, nếu muốn bảo vệ Nhân gian thì không thể thiếu đi công lực bên ngoài của Tổ Long, Nguyên Phượng cùng Thủy Kỳ Lân. Chỉ là sát khí của viên long nguyên đen này cực kỳ thịnh vượng, có lẽ tính khí của Thủy Kỳ Lân sau khi sống lại sẽ thay đổi rất lớn, hy vọng ngươi chuẩn bị sẵn sàng tinh thần." Côn nói.
"Dù cậu ấy có vô tình đến đâu, còn có thể tổn thương người khác hơn cả vách núi lạnh lẽo này sao?" Hi Hòa hỏi.
"Ái chà, ta thật sự không hiểu được tình yêu đôi trẻ giữa các người mà." Côn thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một tia hồi ức cùng bi thương.
"Côn đại nhân đã từng có một đoạn tình cảm sao?" Hi Hòa thấy vậy, mạnh dạn hỏi.
“Chúng sinh đều có tình, vô tình duy chỉ có Thiên đạo."
Nói xong lời này, Côn không tiếp tục bàn luận nữa.
Ông lấy viên Long Nguyên Hắc Long đặt lên bàn tay, niệm khẩu quyết và biến nó thành một luồng khí đen được đẩy vào Vực Kỳ Lân.
Vực Kỳ Lân trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi màn khí đen, mơ hồ có thể nhìn thấy Thùy Kỳ Lân đang gầm rú trong màn sương đen đó, ngọn núi nới lỏng, sau đó đá núi sụp đổ và bay tứ tung, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan màn sương đen và hiện nguyên hình.
Sau đó Côn bắt đầu niệm chú Chiêu hồn, vẫn là lời chú tương tự, nhưng lại đem đến sức mạnh khác nhau.
Hồn hề quy lai!
Đông phương bất khả dĩ thác tá.
Trưởng nhân thiên nhận, duy hồn thị sách tá.
Thập nhật đại xuất, lưu kim thước thạch tá.
Bỉ giai tập chi, hồn vãn tất thích tá.
Quy lai hề!
Bất khả dĩ thác tá…