Cùng với những lời chú được Côn niệm, thần hồn của Thủy Kỳ Lân Yến Tháp vốn đã tan biến trong đất trời thế giới Quy Khư bắt đầu trùng tụ lại.
Đây là huyền quan của Côn, mỗi một nhành cây ngọn cỏ đều do Côn điều khiển.
Côn là người sáng tạo nơi này, tất nhiên ông ấy biết thần hồn của Yến Tháp đang phân tán ở đâu và sử dụng thần thông tối cao của mình lần nữa trùng tụ thần hồn trong thể tinh thần vô thức thành cơ thể sống.
Điều này thực sự là nghịch thiên, nếu Thiên đạo còn ở Nhân gian thì điều này sẽ không bao giờ được phép xảy ra, vì nó đã vi phạm quy luật tự nhiên của trời đất.
Không nghi ngờ gì nữa, việc triệu hồi linh hồn của Yến Tháp chắc chắn sẽ khiến Côn phải gánh chịu lấy nhân quả nghiêm trọng, thế nhưng Côn hoàn toàn không quan tâm đến việc này.
Đoạn tuyệt với Thiên đạo rồi, Côn tự biết rằng mình sẽ không bao giờ có cơ duyên hoá thân thành Bằng nữa.
Như vậy sẽ phải ở lại Nhân gian mãi mãi, ông sẽ vĩnh viễn không gặp lại được người mình yêu.
Người đời chỉ biết đại bằng thừa phong khởi, phù dao trực thượng cửu vạn lý*.
(*đại bằng tung cánh bay, bay cao chín vạn dặm trời bay)
Nào đâu biết rằng sở dĩ Côn muốn hóa Bằng là vì người ông yêu ở nơi cao trên chín tầng mây trời kia.
Cũng như lời ông nói vậy, chúng sinh đều có tình, duy chỉ Thiên đạo vô tình thôi.
Vì vậy, sau khi cảm động trước tình cảm của Hi Hòa, Côn đã không chút do dự mà lấy ra viên Long Nguyên Hắc Long để triệu hồi thần hồn của Yến Tháp.
Trong hư không, hình người của Yến Tháp hiện lên ngày một rõ ràng.
Cùng lúc đó, Vực Kỳ Lân cũng dần dần sống dậy trong màn sương đen.
Một người, một thú đối mặt nhau trên không trung.
Thú thân của Thủy Kỳ Lân gầm lên, muốn cố gắng lao về phía bóng ảnh hư ảo hình người của Yến Tháp, nhưng Yến Tháp thì vẫn chần chừ không chịu quay về.
"Côn đại nhân, tại sao Yến Tháp không chịu quay về với thú thân?" Hi Hòa như ngồi trên đống lửa hỏi.
"Yến Tháp mặc dù là thần thú, nhưng cậu ta có tâm hồn trong sáng thuần khiết, cậu cảm nhận được sát khí tối thượng trong Long Nguyên Hắc Long, nên mới không chịu quay về." Côn trả lời.
“Vậy chúng ta cần phải làm gì?”
"Cậu ấy không chịu quay về, chỉ có thể nhờ cô phải tìm cách. Đừng quên, cậu ấy là vì cô mà chết."
Hi Hòa suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi biết nên làm như thế nào rồi."
Nói xong, Hi Hòa biến thành Liệt Diễm Phượng Hoàng, phát ra bảy tia sáng thuần khiết của ánh sáng.
Rực rỡ chói lóa, ngọn lửa tạo thành biển cả.
Sau đó, Hi Hòa bay thẳng về thú thân Thủy Kỳ Lân đang gầm thét lên, cố tỏ ra hung dữ.
Thủy Kỳ Lân lúc này vẫn bị kiểm soát bởi con rồng đen vốn nắm giữ sự giết chóc, không còn nhận ra Hi Hòa, chỉ coi cô như một kẻ thù sinh tử, đứng tại chỗ bật nhảy lên không trung và cắn vào đôi cánh của Hi Hòa.
Hi Hòa không hề né tránh, để mặc cho Thủy Kỳ Lân xé nát từng mảng máu thịt lớn.
Sau khi những chiếc lông Thất Thải Liệt Diễm rời khỏi cơ thể, chúng nhanh chóng cháy thành tro trong không trung.
Sau khi Thủy Kỳ Lân đắc thế, nó càng trở nên hung tợn hơn, cặp móng vuốt ở hai chi trước liều mạng cào xé từng mảng máu thịt trên lưng Hi Hòa.
Hi Hòa mặc dù tạo ra biển lửa nhưng lại không gây tổn hại gì cho Thủy Kỳ Lân, trong không trung rơi xuống trận mưa máu ánh vàng, không biết bao nhiêu lông vũ Thất Thải Liệt Liễm đã bị đốt thành tro bụi.
Xuân tâm mạc cộng hoa thanh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn hôi*.
(*Vô đề tứ thủ kỳ 2 - Lý Thương Ẩn, nghĩa thơ: lòng xuân đừng tranh cùng hoa đua nở, một tấc tương tư một tấc tro)
Thứ Hi Hòa đốt cháy là niềm khao khát, nhung nhớ của cô, cô thà đốt chúng thành tro còn hơn là phản kháng lại.
Cú cắn hủy diệt của Thủy Kỳ Lân mạnh mẽ nhường nào, Hi Hòa không dùng đến Liệt Diễm Chi Uy thì có thể kiên trì thêm bao lâu nữa chứ.
Cuối cùng, cô không thể kìm nén được cơn đau trong cơ thể nữa, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Yến Tháp trên không trung ngơ ngác nhìn Hi Hòa trong trạng thái quằn quại, đau khổ, đôi mắt như người mất đi trí nhớ, từ trống rỗng trở nên trong trẻo.
Cuối cùng, vào khoảnh khắc Hi Hòa thét lên thảm thiết, cậu ấy đã nhớ lại mọi chuyện trước lúc còn sống, cũng nhận ra ai đang phải chịu đau đớn trong biển lửa kia là ai.
"Hi Hòa!"
Theo tiếng thét của Yến Tháp, hư ảnh thần hồn lao nhanh như chớp vào thú thân đang bị khống chế bởi long nguyên hắc long.
Với sự trở lại của thần hồn của Yến Tháp, sức mạnh tinh thần yếu ớt của long nguyên hắc long ngay lập tức bị xóa sổ, nhưng sức sống mạnh mẽ của long nguyên hắc long thì vẫn tồn tại lâu dài trong cơ thể Thủy Kỳ Lân, cho phép Yến Tháp hoàn thành sự hợp nhất hoàn hảo giữa thể xác và thần hồn.
Yến Tháp hồi phục lại thần thức, cú đớp điên cuồng của Thủy Kỳ Lân lên người Liệt Diễm Phượng Hoàng cũng đột ngột dừng lại.
Một khắc sau, Thủy Kỳ Lân và Liệt Diễm Phượng Hoàng đồng thời từ trên trời đáp đất.
Thủy Kỳ Lân thè cái lưỡi đỏ như máu ra, liếm lên vết thương của Liệt Diễm Phượng Hoàng, hai đại thần thú dịu dàng tựa vào người nhau.
Từ lúc Phong chủ gửi tin báo cho đến khi đám người Khương Tuyết Dương, Tạ Lưu Vân đến đây chỉ mất một ít thời gian.
Nhưng khi mọi người có mặt tại đây thì đã thấy một cảnh tượng cảm động như vậy.
Trong lòng Khương Tuyết Dương được một phen chấn động, còn A Lê đã lã chã rơi nước mặt tại chỗ.
Sau đó, Phong Chủ dùng hết sức mình triển khai cơn gió hồi sinh để khôi phục sinh cơ cho Hi Hòa, trong khi A Lê thi triển chúc phúc của Nguyệt Thần để ổn định thần hồn của cả hai.
Đợi sau khi Yến Tháp và Hi Hòa đều biến lại thành hình người, mọi người mới nhớ ra phải đi gặp Côn.
Không phải có ý ngó lơ Côn mà đám người của Ma đạo bị sốc trước cảnh tượng ôm nhau đẫm máu giữa Yến Tháp và Hi Hòa.
Hơn nữa, ở Quy Khư, Ma đạo là chủ, Nhân, Tiên hai đạo là khách.
Người của Ma đạo không có động thái gì, Tạ Lưu Vân và Đắc Kiều cũng không dám chào Côn trước.
“Ma đạo Khương Tuyết Dương, bái kiến Côn đại nhân." Khương Tuyết Dương tiến lên một bước và nói.
"Nhân đạo Tạ Lưu Vân, bái kiến Côn đại nhân." Cùng lúc đó, Tạ Lưu Vân cũng tiến lên phía trước một bước.
So sánh với nhau, thì phản ứng của Công chúa Đắc Kiều của Tiên đạo không sắc bén bằng hai người này. Đắc Kiều là võ tướng, Khương Tuyết Dương cùng Tạ Lưu Vân không ai không là người tinh nhạy cả.
Côn mỉm cười mời hai người đứng dậy, sau đó hướng về Đức Kiều công chúa gật đầu, ra hiệu cho cô ta không cần khách khí, sau đó nói: “Long Hổ hành tẩu thành tuyệt hưởng, Chung Nam Sơn hữu Khương Tuyết Dương. Khi ta ở biển Bắc Minh Âm Ti đã nghe qua câu nhận xét này từ Phán Quan, hôm nay được gặp, hai vị quả thực danh bất hư truyền.”
"Côn đại nhân, hoan nghênh về nhà." Khương Tuyết Dương cười hào phóng nói.