Quy Khư từng trải qua nỗi đau cực lớn, trời trút lũ lụt, bệnh dịch hoành hành, nơi đây bị bao phủ bởi sự tàn phá.
Mặc dù sau đó nó đã được thanh tẩy bởi đám người Ám Hắc Chi Long Liễu Chi Nhung, Phong chủ Phong Thập Bát cùng Nguyệt Thần A Lê, nhưng nó vẫn ảm đạm và thiếu sức sống.
Côn đứng trên đỉnh núi Bất Chu, nhìn khắp tứ phía Quy Khư, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Lúc đầu ông nhận sự chỉ huy của Thiên đạo, nuốt chửng một nửa thế giới Nguyên Cổ Hồng Hoang, sau đó dung hợp với toàn bộ huyền quan của chính mình, vậy mới có Quy Khư của ngày hôm nay.
Bây giờ Quy Khư không còn núi xanh nước biếc như xưa, cùng dáng vẻ uy nghiêm của ngàn vạn người nữa, Côn không khỏi có chút buồn bã trong lòng.
"Ma đạo đã phụ sự giao phó của Côn đại nhân, sức sống của tất cả chúng sinh trong Quy Khư đã khô héo, tất cả đều là do Ma đạo bảo vệ không tốt." Khương Tuyết Dương nói.
“Thiên đạo không nhân từ, liên quan gì đến Ma đạo của các ngươi. Ta biết, Quy Khư có được cục diện như ngày hôm nay, là kết quả của sự hy sinh của hàng ngàn đệ tử Ma đạo đổi lấy. Nếu như không có Ma đạo, thì Quy Khư của hôm nay chắc chắn đã sớm bị Thiên đạo tiêu diệt rồi." Côn thở dài một hơi đáp.
"Nếu không phải vì Ma đạo, Thiên đạo cũng không chắc đã trừng phạt Quy Khư."
"Quy Khư là huyền quan của ta, năm đó là ta đảo nghịch âm dương, kéo Thiên đạo vào họa nạn nhân quản Nhân gian, cho dù không có Ma đạo thì Thiên đạo cũng sẽ đến cùng ta tính toán chuyện này."
"Côn đại nhân hôm nay đã trở về, Quy Khư vẫn sẽ do Côn đại nhân phụ trách." Khương Tuyết Dương nói.
Quy Khư đúng là tổ đình của Ma đạo, nhưng dù sao cũng là từ huyền quan của côn biến hóa mà thành, bây giờ Côn đã trở lại, Ma đạo nếu còn tiếp tục ngồi vị trí chủ của Quy Khư e là có chút kiên cưỡng.
"Khương Hành tẩu là người nói lý, nhưng ta không có ý định thu hồi Quy Khư, ngược lại ta còn muốn tặng cho Ma đạo một món quà to lớn khác."
Nói xong, người của Côn bắt đầu bay lên không trung.
Càng bay càng cao, vừa bay vừa giải phóng uy áp thần niệm của mình.
Uy áp thần niệm của Côn mạnh mẽ đến mức ý chí của ông ấy giáng xuống và bao trùm toàn bộ Quy Khư, rất nhanh ngay sau đó người của ông biến mất sau đám mây.
Tôi đã từng trò chuyện với ý chí thế giới của Côn trên đỉnh núi Bất Chu, bây giờ ý chí của Côn đã trở lại Quy Khư.
Nhưng lần này nó không còn là hình ảnh phản chiếu của thần niệm của ông nữa mà là toàn bộ con người thật của ông.
Núi Không Tang, sau khi trải qua trận chiến Quy Khư, sinh cơ của nó đã khô héo, mặc cho Phong chủ dùng cạn thần niệm thi triển ngọn gió phục hồi thì cũng không thể hồi sinh lại Thần thụ Tang Mộc.
Nhưng bây giờ, Thần thụ Tang Mộc đã khô héo kia lại đang đâm lên chồi mới.
Côn phô diễn thần thông như nhất dạ xuân phong, thổi hồn vào cho Tang Mộc Thần thụ, toàn bộ Quy Khư, bắt đầu từ phía Nam, thổi tan mây mù, hoa lần nữa tranh nhau đua sắc.
Tang Mộc Thần thụ tràn đầy sức sống, trong núi Lưu Ba, bách thú gầm gừ, trong biển Bắc Minh, oán niệm tiêu tan, núi Côn Ngô đã chìm xuống đáy biển vô tận trong trận chiến Quy Khư, bây giờ lại từ từ trỗi dậy từ trong nước biển.
Côn làm lại Quy Khư, đưa Quy Khư trở lại trạng thái như trước khi xảy ra thảm họa.
Trời xanh nước biếc, chim hót ríu rít. Ngàn sao tỏa sáng, mặt trời và mặt trăng tranh nhau tỏa sáng.
Tuy nhiên, cho dù ông ấy thần thông thần quảng đại, pháp lực vô biên, dời non lấp bể, sông núi cùng thảm thực vật có thể sống lại, nhưng vong hồn của những người đã chết trong trận chiến sẽ không bao giờ có thể sống lại.
Vì vậy, nhìn Quy Khư từng chút một lấy lại sức sống, Khương Tuyết Dương và các chiến tướng của Ma đạo lại càng sinh ra nỗi thương cảm hơn.
Đệ tử Ma Đạo vạn thế thiên hồng, nếu như họ có thể quay trở lại thì tốt biết bao.
Quy Khư sẽ không bao giờ giống như Quy Khư ngày trước nữa, bởi vùng đất này đã bị nhuộm đỏ bởi máu của các đệ tử Ma đạo rồi.
Lâm Thanh Thủy ngước về Đông Hải và nghĩ về người yêu Bạch Vô Nhai của mình, cái chết của Ngân hồ càng khiến vị Sát Thần trở nên lạnh lùng, khó gần, trầm mặc, kiệm lời.
A Lê nhìn về phía biên giới phía nam và nghĩ đến Ngạo Phong yêu dấu của cô.
Liễu Chi Nhung nhìn núi Bắc Minh, nhớ đến tộc nhân của mình cùng Tương Liễu Đại Xà, tộc nhân của cô vẫn còn ở đó, nhưng cô thì đã biến thành Ám Hắc Chi Long, không cách nào trở về bên cạnh tộc nhân nữa.
Vào lúc này, không biết bao nhiêu đệ tử Ma đạo đang nhìn Quy Khư thay lớp áo mới mà trong lòng nhớ nhung người thân đã mất.
Gió thổi vùn vụt, chúng sinh đều khóc. Dưới chân núi Bất Chu, các đệ tử Ma đạo và vạn tộc hồng hoang đều ướt đẫm nước mắt trước sự thần thông quảng đại của Côn.
Ngay cả Tạ Lưu Vân cũng tràn ngập thương cảm, khi xưa ba người cùng nhau đến Quy Khư tìm kiếm cơ duyên, họ đã bị sốc trước khung cảnh cổ kính và hùng vĩ của Quy Khư, ai có thể ngờ rằng mấy chục năm sau, không khí ở Quy Khư lại bi thương và nặng nề như vậy.
Chàng trai trẻ được ông ta chỉ điểm đã kiên quyết giương cao Cờ Chiêu hồn Ma đạo mà đi. Ông tưởng rằng một ngày nào đó anh sẽ mệt mỏi, nhưng không ngờ một lần đi như vậy đã trôi qua rất nhiều năm rồi.
Lịch sử của Ma đạo, ba ngàn năm trước, là một khúc nhạc bi thảm của Tạ Mạt Lăng, khiến tam giới đau buồn. Ba Ngàn năm sau là một khúc ca mới của Tạ Lan, nhưng lại nồng nàn và bi tráng hơn.