"Ngươi cũng cảm động sao?" Dao Trì Cung chủ nhẹ giọng hỏi Tạ Lưu Vân.
"Tôi đang nghĩ đến Tạ Lan."
"Ừ, trước đây ta vốn cho rằng hai người đều là những kẻ vô tình vô nghĩa, nhưng sau này ta mới biết mình đã sai." Dao Trì Cung chủ nói.
“Tạ Lan quả thực so với tôi tình cảm hơn nhiều, nhưng tôi thà rằng hắn cũng vô tình như tôi.” Tạ Lưu Vân nói.
"Đúng vậy, giống như ngươi thật tốt biết mấy, vô tình vô nghĩa, tiêu dao tự tại." Dao Trì Cung chủ lạnh lùng nói.
"Tôi có nỗi khổ của riêng mình."
"Người đàn ông phụ tình bạc nghĩa nào cũng đều nói mình có nỗi khó khăn riêng, chỉ có người phụ nữ ngu ngốc như ta mới mãi không thể quên chuyện xưa nghĩa cũ. Trong thế giới của một Quốc sư Đại Đường Lý Thuần Phong như ngươi, có lẽ ta đến một bông hoa dại ven đường cũng không đủ tư cách”
“Minh Nguyệt … có phải cô đã quên câu nói tôi nhờ Tạ Lan chuyển cho cô rồi không?"
"Cái gì?" Cung chủ Dao Trì rõ ràng là nhớ nhưng lại giả vờ hỏi.
"Thử tâm kiểu khiết như Minh Nguyêt, thiên nhai hà xứ bất Côn Lôn*."
(*Tâm này trong sạch như trăng sáng, khắp chốn đất trời không nơi nào không là Côn Lôn.)
Cung chủ Dao Trì tuy rằng đối với Tạ Lưu Vân thất vọng đến cực điểm, nhưng khi nghe được những lời này từ chính miệng ông ta nói ra, cô vẫn không khỏi đỏ hoen khóe mắt. Giọng điệu nghẹn ngào mở lời: "Côn Lôn bây giờ đã là Côn Lôn của Nhân đạo mấy người rồi."
"Ừ, vậy nên bắt đầu từ hôm nay, với tư cách là Nhân Đạo Tổ Sư, tôi sẽ tuyên bố trả Côn Lôn về lại cho Tiên đạo."
Câu nói này Tạ Lưu Vân đã dùng tối đa âm lượng để nói ra, không chỉ để mỗi mình Dao Trì Cung chủ nghe.
Ngay khi những lời này thốt ra, chư thần Nhân đạo đều cả kinh.
"Ngươi không Tây Vương Mẫu phản đối sao?" Dao Trì Cung chủ cũng bị lời nói của Tạ Lưu Vân làm cho chấn động.
"Tam đạo vốn là một nhà, nhưng lại có học thuyết khác nhau, nếu như lúc này lại có sự so bì, xích mích, làm sao có thể chống lại Thiên đạo?" Tạ Lưu Vân lớn tiếng đáp.
Trương Đạo Lăng trầm mặc một hồi mới thêm lời: "Sư đệ nói thực chí phải."
Công chúa Đắc Kiều bước tới trước mặt Tạ Lưu Vân, gập người cúi đầu thật sâu và nói: "Cảm ơn Nhân Đạo Tổ Sư hoàn trả Côn Lôn về cho Tiên đạo, bắt đầu từ hôm nay, chúng thần Tiên đạo sẽ sơ tán khỏi Lôi Vực Tây Hải."
Lời nói này giữa hai người đã tạo cơ sở cho sự hợp tác để Đạo giáo thành lập liên minh.
Ba ngàn năm trước, Ma đạo là mục tiêu chỉ trích của dư luận, nhưng Ma đạo của ngày nay lại chưa bao giờ có xung đột trực diện với Nhân đạo và Tiên đạo, ngược lại, Nhân đạo và Tiên đạo luôn chiến tranh liên miên, số lượng tử thương lên đến trăm vạn.
Với trí tuệ của Đạo Đức Thiên Tôn và Ngọc Hoàng, họ đương nhiên sẽ biết rằng cái gọi là trận chiến bàn cờ là âm mưu của Thiên đạo. Tuy nhiên, người trong cuộc thường mù mờ, chỉ có kẻ ngoài cuộc mới tỏ tường.
Bây giờ chúng sinh đã quyết định chống lại Thiên đạo, cái gọi là ân oán của Đạo môn cũng nên bị tiêu trừ.
Khương Tuyết Dương khá xúc động, vốn dĩ trong đại hội Đạo môn lần này, cô còn đang nghĩ cách thuyết phục Nhân, Tiên hai đạo giảng hòa, không ngờ, nhiệm vụ khó khăn này lại được giải quyết dễ dàng qua cuộc trò chuyện giữa Tạ Lưu Vân và Dao Trì Cung chủ.
"Tạ Lưu Vân, ta không bằng ngươi." Khương Tuyết Dương chân thành nói.
“Khương tướng quá lời rồi, thiên hạ ai không biết, anh hùng nhi nữ đã bị Ma đạo các người lấy đi hết. Chỉ sợ trong Đạo Tràng sau này, tần suất nhắc đến Nhân, Tiên hai đạo cũng chỉ vài ba chữ cùng một ít dòng." Tạ Lưu Vân đáp.
Lời này của ông ta cũng xuất phát từ sự thật lòng thật dạ.
Mặc dù trong cuộc chiến giữa Nhân, Tiên, Nhân, Tiên hai đạo cũng viết thêm nhiều chương hào hùng, nhưng dù là nhà nào thì cũng khó sánh được với Ma đạo. Đối với chúng sinh trong tam giới mà nói, Ma đạo đóng vai trò như vị chủ cứu thế, trong khi Nhân, Tiên hai đạo thì lại trong họa nạn diệt thế.
Lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, cuộc chiến giữa Nhân, Tiên đều là thuận theo ý Thiên đạo mà chiến, còn Ma đạo thì lại nghịch ý Thiên đạo mà chiến.
Nhưng cũng chính vì Ma đạo vẫn luôn hành động trái với Thiên đạo nên biết bao bi ca đã được viết ra.
Đó là lý do tại sao Tạ Lưu Vân nói rằng, anh hùng nhi nữ đã bị Ma đạo lấy đi hết, mà tên họ của họ nên được chúng sinh trong lục đạo tam giới ghi nhớ mãi mãi.
“Trận chiến với Thiên đạo là cuộc chiến của chúng sinh, Ma đạo không dám lỗ mãng chủ động ra tay, chỉ mong chung tay với Nhân đạo và Tiên đạo, xây dựng liên minh Đạo môn, cùng nhau chống lại Thiên đạo. " Khương Tuyết Dương nói.
"Khương tướng không cần phải khiêm tốn, bánh xe lịch sử định sẵn để Ma đạo trở thành vị cứu tinh của thế giới, đương nhiên ta cũng sẽ chỉ đi theo sự dẫn dắt của Ma đạo. Huống chi Tạ Lan lại là đứa con của vận mệnh, chỉ có hắn mới có thể cứu vớt tất cả chúng sinh trên thế giới." Tạ Lưu Vân nói.
"Tiên đạo không có gì phản đối." Đức Kiều công chúa nói.
"Tất cả đều đợi Tạ Lan từ hư không trở về, chúng ta sẽ bàn bạc mọi việc lâu dài." Khương Tuyết Dương nói.
"Khương tướng, Tạ Lan khi nào mới trở về?" Dao Trì Cung chủ hỏi.
Trước khi Khương Tuyết Dương kịp đáp lời, cô đã thấy A Lê ngước nhìn bầu trời, lớn tiếng nói: "Đạo Tổ về rồi."
Sau đó, bầu trời rung chuyển, mây bay tứ tán, tôi và Côn tay trong tay đáp xuống núi Bất Chu!