“Haizz, xem ra chúng ta đều sai rồi.” Tạ Lưu Vân thở dài, nói.
Người tính toán sai không chỉ có Tạ Lưu Vân, còn có cả Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn.
Bởi vì thấy số phận của Thùy Họa có mang mệnh “sát” nên Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn mới truyền mệnh cách Phá Quân cho cô ấy. Sau trận chiến tại đầm Cửu Long, Thùy Họa bộc phát mệnh cách Phá Quân, vì vậy mới trở thành vị tướng Phá Quân thứ hai của Ma đạo.
Ngay cả sau khi cô ấy trở thành Tử Thần Minh Giới, thân phận tướng quân Phá Quân này cũng chưa từng thay đổi, mãi cho đến khi Thùy Họa niết bàn, rời bỏ nhân gian.
Lúc này nghe nói cô ấy đã ngưng tụ thành công thân thể Khôi Cương, mọi người mới biết lai lịch của Thùy Họa rốt cục ghê gớm cỡ nào.
Ai có thể ngờ được thiếu nữ Lâm gia bốn trăm năm trước thế nhưng trời sinh lại có mệnh cách Khôi Cương, số mệnh của cô ấy thế nhưng lại đến từ vùng đất m Dương Diệt Tuyệt.
“Đây là chuyện tốt, có m Dương Diệt Tuyệt Đao của Thái Sơ Tử Thần, Thiên Đạo càng không dám ra tay tùy tiện, chỉ cần đánh bại được đại quân Thiên Khiển của Tứ Linh Thần Thú, nhân gian chưa chắc đã bị diệt.” Côn nói.
“Vấn đề là chúng ta làm sao đánh bại được Tứ Linh Thần Thú.” Đắc Kiều Công Chúa hỏi.
Mọi người im lặng nhìn Côn, bởi vì trong trái tim của mọi người cũng chỉ có một mình Côn mới có thể đặt ngang hàng với Tứ Linh Thần Thú.
Mọi người nhìn Côn, còn Côn lại nhìn tôi.
“Không biết trình độ kiếm pháp của Ma Đạo Tổ Sư hiện giờ ra sao?” Côn hỏi.
“Tôi đã tới chiến trường Thần Ma, từng giao đấu với Đế Thích Thiên.” Tôi đáp.
“Cậu vậy mà đã giao đấu với Đế Thích Thiên rồi, thắng bại như thế nào?” Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư kinh ngạc nhìn tôi hỏi.
Thân là vị thần kỳ cựu của Thiên đình, Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư đương nhiên nắm rất rõ danh tính của Đế Thích Thiên, biết được ông ta là môn đồ của Thiên Đạo, tu vi vượt xa thiên tôn chư thần trong nhân gian.
“Đãng Ma Tổ Sư, chuyện thắng bại không cần hỏi, Ma Đạo Tổ Sư có thể thành công quay về nhân gian, này rõ ràng là anh ta đã đánh bại Đế Thích Thiên.” Tạ Lưu Vân nói.
Nghe nói tôi thắng Đế Thích Thiên, mọi người lại một lần nữa chấn động, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi.
Ai có thể ngờ được một kẻ hậu bối vô danh của nhân tộc lại có thể từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay.
Dưới Thiên Đạo tất cả đều chỉ là con sâu cái kiến, lúc bọn họ đang phong thần tôi mới chỉ là hạt bụi dưới chân những người này, mà hạt bụi khi xưa giờ đây đã trở thành tinh tú khiến họ phải ngước nhìn lên.
“Đế Thích Thiên có thiên uy Đại La, cậu có thể đánh bại ông ta, lẽ nào kiếm pháp của cậu giờ đây đã đạt đến cảnh giới một kiếm xuyên thủng ba mươi ba tầng trời rồi?” Côn hỏi.
“Vâng.” Tôi gật đầu thừa nhận, cũng không quá mức khiêm tốn.
“Một kiếm xuyên thủng ba mươi ba tầng trời, Ma Đạo Tổ Sư, tôi cho rằng một mình cậu có thể đối chiến với Thần Điều Chu Tước. Huyền Vũ để tôi tới đối phó, Như vậy chỉ còn có Thanh Long và Bạch Hổ.” Côn nói.
“Tiên Đạo có thể dùng Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận để ngăn cản Thanh Long.” Đắc Kiều Công Chúa nói.
“Nếu đã như vậy, cũng chỉ còn có Bạch Hổ là chưa có ai tới đối phó.” A Lê mở to đôi mắt đẹp, nhìn Tạ Lưu Vân nói.
Ý tứ của A Lê vô cùng rõ ràng, nếu như Tiên đạo và Ma đạo đều đã có mục tiêu đối đầu, vậy thì Bạch Hổ còn sót lại đương nhiên phải do Nhân đạo phụ trách.
Trong Tứ Linh Thần Thú, kẻ có sức mạnh hủy diệt lớn nhất là Chu Tước, nhưng người có sát tính mạnh nhất lại là Bạch Hổ.
Nếu như Lữ Thuần Dương hãy còn, Nhân đạo muốn đối phó với Bạch Hổ Thần Thú quả không phải chuyện gì to tát.
Thế nhưng Nhân đạo hôm nay dù có dốc hết thực lực cũng không phải đối thủ của Bạch Hổ. kỳ thực, ngay cả đánh một hiệp cũng không nổi.
Tạ Lưu Vân bị A Lê nhìn như vậy vẻ mặt có chút xấu hổ, ngượng ngập nói: “Nhân đạo vô năng, không phải đối thủ của Bạch Hổ.”
Đúng lúc này, Khương Tuyết Dương vốn luôn im lặng bèn cất lời.
“Nếu như Ngạo Phong còn sống, có thể tập hợp được sức mạnh của Tam Đại Hỗn Độn Thần Thú Ngạo Phong, Nguyên Phượng, Thùy Kỳ Lân, như vậy cũng chưa chắc không phải là đối thủ của Bạch Hổ.” Thế nhưng đáng tiếc giờ đây Ngạo Phong vẫn chẳng có tin tức gì…
Khương Tuyết Dương còn chưa nói xong, từ trên bầu trời Quy Khư, ma ý cuồn trào mãnh liệt ập đến.
Mọi người đều cho rằng kẻ địch đã tới, thế nhưng lại thấy ma ý trên kia chẳng hề giáng xuống, nó vẫn cứ luôn biến hóa không ngừng trên bầu trời, cuối cùng biến thành một vòng xoáy ấn chứa ma ý khổng lồ.
“A Lê, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé.” Tôi nói.
“Anh có ý gì?” A Lê bối rối hỏi.
“Ngạo Phong quay lại rồi.”