Vòng xoáy ma ý quay cuồng không ngừng, thiên tượng cũng sinh ra biến hóa vô tận.
Tiếng sấm thấp thoáng đâu đây, tầng mây ngày càng đen đặc, đè ép khiến cho chúng sinh khắp Quy Hư không thể thở được.
Cho dù là ở Thái Cổ Ma Giới, Ma Long sa ngã cũng không thể cùng Ma tộc tồn tại, nhân gian đã bao giờ chứng kiến ma ý mạnh mẽ như thế này.
Tôi có chút lo lắng việc Ngạo Long dùng thân thể của Ma long sa ngã tới Quy Hư liệu có gây ra đại loạn gì không, đúng lúc này, Nguyên Phượng Tổ Sư Hi Hòa và Thủy Kỳ Lân Yến Tháp nắm tay cùng bay lên không trung.
A Lê cũng muốn bay tới, bị tôi giữ lại.
Hi Hòa trong không trung hóa thành phượng hoàng thất thải liệt viêm, Yến Tháp cũng hóa thành Thủy Kỳ Lân, sau đó kỳ lân và phượng hoàng lần lượt tiến vào vòng xoáy ma ý do Ngạo Phong tạo ra.
Vòng xoáy ma ý sau khi nuốt chửng hai đại thần thú, tốc độ xoay chuyển ngày càng chậm hơn, như thể đang phải gánh chịu áp lực nặng nề.
Cuối cùng, vòng xoáy vỡ tan, một tiếng rồng ngâm phá vỡ màn sương đen, dần dần hiện hình.
Ngạo Long dưới hóa thân Ma Long sa ngã thân dài hơn ngàn trượng, mây đen tựa mực trôi, khuẩy động cả bầu trời Quy Khư.
Ma ý vẫn đang tiêu tán, lại chậm rãi lắng xuống.
Nếu như nó tiến vào lãnh thổ Quy Hư, chắc chắn sẽ ảnh hưởng vạn tộc hồng hoang đang sinh sống ở nơi này.
"Ta biết giáo lý hữu giáo vô loài của Ma đạo, nhưng Ngạo Phong đã sa ngã nhập ma rồi, lẽ nào Ma đạo vẫn đón nhận hắn quay lại Quy Khư sao?" Thiên sư Trương Đạo Lăng chất vấn.
"Trương Thiên Sư, mặc dù Ngạo Phong đã đọa lạc thành ma, nhưng trái tim hắn vẫn thuộc về Ma đạo. Hắn muốn đi Ma đạo sẽ không giữ, hắn muốn tới cánh cửa Ma đạo sẽ không bao giờ đóng lại." Tôi nói.
"Đây là chuyện riêng của Ma đạo, ta vốn không nên nói nhiều, chỉ là nhìn thấy ma ý ngút trời như vậy, sợ rằng một khi Ma Long kéo đến sẽ gây tổn thương chongười vô tội." Trương Thiên Sư nói.
"Không sao. Ma đạo tự sẽ có cách đối phó. Phong chủ ở đâu, hãy dùng cửu thiên thần phong sẽ quét sạch tầng mây." Tôi hạ lệnh cho Phong chủ.
"Tuân mệnh."
Phong chủ lĩnh mệnh, lập tức dùng sức mạnh thần thông tối thượng để triệu hoán Bạo Phong Lãnh Địa, tập hợp sức mạnh của bốn loại pháp phong đến từ Đông, Tây, Nam, Bắc, lại thổi ngược lên bầu trời.
Ma ý vốn đang lắng xuống liền bị thần phong cuồn cuộn thổi bay, một lần nữa quay lại hư không.
Cùng lúc đó, phượng hoàng thất thải liệt viêm do Hi Hòa hóa thành từ trên không trung đã giáng xuống một biển lửa, rừng rực thiêu cháy ma y thành tro bụi.
Thủy Kỳ Lân liên tục gầm lên, dùng sức mạnh bảo vệ đại địa để trấn áp ma ý đang điên cuồng dâng trào trong cơ thể Ngạo Phong, đồng thời đồng hành bên cạnh Ngạo Phong khi cậu du tẩu trên khắp bầu trời.
Sau khi Ngạo Phong rơi vào vực sâu ma chướng, vốn dĩ sợi dây liên kết linh hồn của cậu với hai đại thần thú còn lại đã bị cắt đứt, lúc này ma ý tiêu tán, thần hồn của cậu cuối cùng cũng được hai đại thần thú đánh thức.
Ma ý ngày càng vơi đi rồi cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán. Sau tiếng rồng ngâm cuối cùng, Ngạo Phong hóa thành một chàng trai mặc hắc y, cùng với Hy Hòa, Yến Tháp bước xuống tầng mây.
"Ngạo Phong bái kiến Ma Đạo Tổ Sư."
"Ngạo Phong, hoan nghênh cậu trở về. Quy Khư vĩnh viễn là nhà của cậu.”
Sau khi hành lễ với tôi, Ngạo Phong bước về phía A Lê.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, dường như thế gian chỉ còn lại hai người họ.
A Lê mở to đôi mắt xinh đẹp ngăn không cho nước mắt trào ra, thế nhưng những giọt lệ này chứa đựng biết bao tương tư tình cảm, hoàn toàn không thể kiềm nén được.
Cắn môi nhẫn nhịn được một lát, cô vẫn không thể nào ngăn được nước mắt trào ra, khóc không thành tiếng.
Lần đầu tiên tôi gặp A Lê, cô vẫn còn là một cô bé không biết gì cả. Tôi đã chứng kiến cô ấy từ một thiếu nữ non nớt trở thành Nguyệt Thần tuyệt mĩ thánh khiết.
Từ lúc mầm tình chớm nở tới lúc rễ tình đâm sâu.
Ngạo Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn bên cô, dù tình yêu có cách trở núi sông thì núi sông cũng có thể bị lay động.
Sống chết cùng nhau, không rời không bỏ.
A Lê thật may mắn, cô không hề yêu sai người.
Lúc Ngạo Phong hi sinh trên núi Không Tang, ánh trăng ở Quy Khư nhuốm một màu bi thương nặng nề.
"Nguyệt thần bệ hạ, chiến sĩ của người trở về rồi. Sau này ta lại có thể cõng nàng ngao du trên trời."
A Lê lau nước mắt, lai vươn ta lau đi lau giọt lệ đang rơi trên mặt Ngạo Phong.
"Đàn ông đàn ang, sao còn khóc dữ hơn cả ta?"
"Vì ta yêu người."
Nghe Ngao Phong nói ra lời yêu thương, A Lê không kiềm chế nổi nữa bèn ôm chặt lấy Ngạo Phong.
Phía sau hai người, Yến Tác lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay non mềm của Nguyên Phong Tổ Sư.
E ngại thân phận của mình, Hy Hòa nào ngờ Yến Tháp lại to gan như thế. Thoát ra được một lúc, Yến Tháp lại càng nắm chặt hơn, cuối cùng cũng chỉ đành nhếch môi cười, để mặc cho hắn nắm lấy.
Ngạo Phong và A Lê gặp mặt không biết đã khiến trái tim của bao nhiêu người xúc động. Đây chính là sự hữu tình của Ma đạo, cũng là sự hữu tình của chúng sinh trong nhân gian.