Cả ngày hôm sau, hai đạo Nhân, Tiên đều ở cung điện Vô Minh cùng Ma đạo thảo luận làm sao để đối phó với ba vùng đất tai họa và đại quân Thiên Khiển của Tứ Linh Thần Thú.
Mối đe dọa của ba vùng đất tai họa vẫn chỉ là thứ yếu. Nguy cơ lớn nhất chủ yếu tới từ đại quân Thiên Khiển của Tứ Linh Thần Thú.
Ngạo Phong quay lại Quy Khư giúp Ma đạo lại có thể ngăn được một đại họa sát thân. Tam đại Hỗn Độn thần thú hợp sức có thể chống lại Bạch Hổ Thần Thú.
Tôi sẽ đối phó với Chu Tước, Côn sẽ đối phó với Huyền Vũ, và Châu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận sẽ vây khốn Thanh Long. Nhân đạo và Nhân tộc liên thủ đối phó với loạn tượng tầng tầng lớp lớp xảy ra ở nhân gian, lại có thể chi viện cho các sa trường bất kì lúc nào.
Nữ Đế không thể tùy tiện hành động, bởi vì một khi trận chiến với Thiên Đạo diễn ra, Lục Đạo Luân Hồi Trận nhất định sẽ phải gánh chịu áp lực chưa từng có.
Mặc dù chiến lược được bố trí như vậy, thế nhưng tình hình chiến đấu cụ thể còn phục thuộc vào đại quân Thiên Khiển của Tứ Linh Thần Thú có bao nhiêu binh lực tham chiến. Hơn nữa, trong kế hoạch chiến đấu với Tứ Linh Thần Thú, ngoại trừ khả năng chế ngự Huyền Vũ của Côn, chúng tôi không có nhiều cơ hội chiến thắng.
Điều duy nhất chắc chắn là trận chiến này sẽ có rất nhiều người hi sinh, cũng không một ai có thể dự tính được con số thương vong là bao nhiêu. Mỗi chúng tôi đều có số mệnh của mình, bất kỳ lúc nào cũng có thể phải táng thân nơi chiến trường.
Những gì chúng tôi có thể làm là giẫm lên xác đồng đội, không ngừng bỏ cuộc cho tới giây phút cuối cùng.
Trời diệt chúng sinh thì dễ, chúng sinh muốn diệt trời khó vô vàn.
Trận chiến với trời này không chỉ cần liên hiệp sức mạnh của chúng sinh, đồng thời còn phải xem bản thân có đủ can đảm và quyết tâm để đối nghịch với ông trời hay không.
Chỉ có quyết tâm và cùng nhau hợp tác thì Tam giới mới có thể tập hợp thành lực lượng hùng mạnh không thể lật đổ. Như người ta vẫn nói, chỉ có hướng về lòng dân mới có thể khiến Thiên Đạo nhượng bộ.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Đêm đến, Nhân đạo Tiên đạo lần lượt trở về, nhưng Côn lại không rời đi mà lặn xuống biển Bắc Minh.
Biển Bắc Minh thông thẳng tới Minh Hải ở m Ty, Côn có thể tự do ra vào nơi này.
Liễu Chi Nhung vẫn luôn ở trong vực sâu Bắc Minh Hải nhân cơ hội đã tới thăm hỏi Côn, xin thỉnh giáo về phương pháp thu hành. Liễu Chi Nhung từng là Thánh nữ của hồng hoang tộc Tương Liễu ở Quy Khư, Quy Khư lại do huyền quan của Côn hóa thành, mối quan hệ của cô ấy với Côn so với chúng tôi càng gần gũi hơn.
Từ đạo lý này mà nói, Liễu Chi Nhung và Côn mới là người cùng một thế giới, chỉ có điều bối phận của bọn họ lại cách nhau không biết bao nhiêu năm.
Thần điện Quy Khư, phòng của Khương Tuyết Dương.
Ban ngày tôi chỉ lo thảo luận mấy chuyện quan trọng với chúng thần mà không hề nhắc đến chuyện riêng của mình nửa câu. Mãi cho đến khi tiễn Tiên Đạo Tổ Sư Đắc Kiều công chúa rời đi tôi mới thông báo cho cô ấy chuyện Nguyên Duệ đã sinh con.
Bây giờ mọi chuyện đã ổn định, tôi đến phòng Khương Tuyết Dương để giải thích cho cô về trận chiến Thần Ma diễn ra tại vũ trụ hư không.
Kể xong chiến sự khiến người ta nặng trĩu trong lòng, Tuyết Dương lại hỏi về các con của tôi.
"Con gái tên Tạ Mạt, con trai tên Tạ Lăng."
"Tạ Mạt Lăng?"
"Ừm." Tôi gật đầu.
Trên mặt Tuyết Dương tràn đầy ngưỡng mộ, lại hỏi: "Là ai đặt tên vậy?"
"Kiêm Hà đặt tên cho con gái, Thùy Họa đặt tên cho con trai. Kỳ diệu nhất là hai người bọn họ vốn không hề ở cạnh nhau, thế nhưng lại có thể có cùng một ý nghĩ."
"Haha… Tạ Lan, tôi thật sự mừng cho cậu. Cả đời Đạo Tổ quá vất vả, ban đầu tôi thật sự lo lắng câu lại một lần nữa giẫm vào vết xe đổ của ông ấy."
"Ta vĩnh viễn không thể trở thành ông ấy được. Đạo Tổ là vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, mà ta thì chỉ muốn trở thành anh hùng trong lòng người thân yêu."
"Ừm. Trong lòng tôi cậu so với ông ấy còn anh hùng hơn." Tuyết Dương không chút suy nghĩ, nói.
"Hum?"
Nhận ra bản thân đã lỡ lời, lại bị ánh mắt của tôi ép hỏi, Tuyết Dương đỏ mặt quay đi.
Nhưng tôi không muốn như trước đây đồng ý để cô ấy một mình lạnh lùng, trực tiếp bước tới ôm chặt lấy eo thon của Tuyết Dương từ phía sau.
"Tuyết Dương. Năm xưa Thùy Họa đã đồng ý với tôi một chuyện, thế nhưng vẫn mãi chưa thực hiện được. Trận chiến với Thiên Đạo sinh tử nào ai hay, tôi không muốn để lại chút nuối tiếc nào trên cõi đời này."
"ThùyHọa đã đồng ý với chàng điều gì?"
Tôi khẽ thầm thì bên tai khiến cô xấu hổ, mặt đỏ như máu.
"Tạ Lan. Ta nghĩ chúng ta như bây giờ rất tốt. Chàng biết không, khoảng thời gian quý giá nhất với ta là những ngày chàng cùng ta học đạo ở núi Chung Nam. Ta chưa từng nghĩ rằng thực sự sẽ có một ngày giữa ta và chàng sẽ xảy ra điều gì, với ta mà nói, chỉ cần tám từ này thôi."
"Là gì?"
"Quân nếu bình an, trời sẽ trong xanh."
"Vậy nếu ta không bình an thì sao?" Tôi cười hỏi.
Tôi cũng chỉ thuận miệng mà nói, thật không ngờ Tuyết Dương lại lệ tuôn như mưa.
Nàng ôm chặt tôi, trách tôi không nêu nói nhảm.
Có lẽ lúc ấy tôi đã có dự cảm như vậy nên nói ra lời này mà không chút do dự, ai ngờ lời này lại xuyên thẳng tấm khiên phòng ngự của Tuyết Dương.
Người phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có một mặt yếu đuối. Trong vòng tay tôi, Tuyết Dương khóc tới chẳng biết phải làm sao.