Nguy hiểm càng bao trùm lấy nhân gian, thì nơi đó càng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
"Tạ Lan, anh nghĩ gì về vận mệnh?" Tuyết Dương đột nhiên cất giọng hỏi tôi.
"Tuyết Dương, ý của em là sao?" Tôi hỏi cô ấy.
"Anh là đứa con của vận mệnh, trên đời này không ai hiểu rõ bản chất của vận mệnh hơn anh hết. Gần đây, em cứ hay suy nghĩ về bản chất của vận mệnh, bởi vì em đã tận mắt chứng kiến quá nhiều tai ương, chết chóc và sinh ly tử biệt, trong lòng em bỗng trở nên mâu thuẫn lạ thường. Tất nhiên, Thiên đạo muốn giết diệt thế, thì chắc chắc hắn ta là kẻ thù của chúng sinh rồi, nhưng không phải chỉ có mỗi mình Thiên đạo âm thầm gieo rắc nỗi sợ hãi cho chúng sinh, nhiều khi bi thương tuyệt vọng của chúng sinh cũng do một tay vận mệnh tạo thành.”
Thật ra tôi đã sớm nghĩ tới những gì Tuyết Dương nói, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể khẳng định một điều, vận mệnh là một con dao hai lưỡi.
Vận mệnh đối nghịch với Thiên đạo, ban phát nhiều lợi ích cho chúng sinh. Tuy nhiên, nó cũng tước đi hết cơ hội chọn lựa của chúng sinh, điều này thật sự gây hại cho chúng sinh.
Cái chết của Lưu Phong thiên tôn là chứng minh rõ ràng nhất cho điều này. Dưới tình hình cấp bách khi ấy của Ma đạo, thì Ma đạo chỉ còn hai đường để đi, một là bỏ mặc tướng Phá Quân tương lai tử trận ở đàm Cửu Long, hai là phái ra một thiên tôn tới cứu nguy.
Vì vậy, vận mệnh đã âm thầm nhúng tay đảo lộn huyền cơ, đẩy Lưu Phong thiên tôn vào chỗ chết.
Mỗi người đều có khát vọng sống, lý do Lưu Phong thiên tôn sẵn sàng hy sinh vì Ma đạo, là vì cô ấy xem đó quyết định của chính mình.
Ván cờ quan trấn hồn, nhìn bên ngoài thì tưởng là Thiên đạo đang đấu tay đôi với Ma Đạo Tổ Sư. Nhưng thật ra, chúng sinh không đủ tư cách tranh giành với Thiên đạo, người có tư cách đứng ngang hàng với Thiên đạo, chỉ có một người duy nhất, chính là vận mệnh.
Kể từ cuộc chiến phong thần nổ ra cách đây ba nghìn năm trước, vận mệnh và Thiên đạo đã bày ra thế cờ tranh đấu này, rồi đẩy toàn bộ chúng sinh làm con cờ của hai người, mặc sức để họ thao túng.
Tại sao thời gian Côn xuất thế lại trùng hợp đến vậy, thực chất đây là con bài của vận mệnh. Khi đó tôi đang tiến hành nghi thức phong thần cho Thùy Họa, lúc tôi nghĩ mình sẽ bị cơn thịnh nộ của Thiên đạo nuốt chửng, thì Côn ở Đông Hải lại bất ngờ xuất thế.
Thiên đạo liên tục giở chiêu trò chặn đường sống của Ma đạo, thì vận mệnh lại tương kế tựu kế âm thầm giải quyết hết mọi hiểm nguy.
Còn chuyện mấy cách giải quyết kia sẽ liên lụy tới mạng sống của bao nhiêu người, thì không phải là điều vận mệnh quan tâm tới.
Đó là nguyên nhân gây ra cái chết của Lưu Phong Thiên Tôn, và sự hy sinh của Thất Thái Thần Quang Khổng Huyên.
Khi cuộc chiến hai đạo Nhân Tiên nổ ra, cứ ngỡ Thiên đạo chiếm thế đã thượng phong, nhưng khi bông tuyết nhuộm đỏ Côn Lôn, cùng cái chết bi thảm của Tây Thiên Lôi Vực Đẫu Mẫu Nguyên Quân, đã giúp hai phe nhìn thấu bộ mặt thật của Thiên đạo.
Thiên đạo có thể dùng hàng ngàn cách dụ dỗ, uy hiếp, để lôi kéo chúng sinh tuân theo ý mình, nhưng vận mệnh lại có thể lợi dụng sự sống và cái chết để ngăn cản âm mưu của Thiên đạo.
Năm đó, khi Châu Khất quyết định phát binh công phá Quy Khư Đông Hải, oai phong lẫm liệt đến nhường nào, tuy nhiên, cái chết của Ngũ Đại Quỷ Đế, kèm theo việc Địa Tàng Vương đột nhiên tỉnh ngộ, đã ngay lập tức giáng đòn mạnh vào sĩ khí của quân m Ti, cho đến ngày hôm nay, phía m Ti đã không còn đủ sức gây ra sóng gió gì nữa.
Cung Oa Hoàng khó khăn lắm mới giành lại vị thế như ngày xưa, nhưng thất bại thảm hại của Đế Giang ở trận chiến Quy Khư, kèm theo Phục Hy đại đế đã trở về với cát bụi trên vực Trả Hồn, kể từ đó Nữ Oa cũng chán nản lui về ở ẩn.
Vận mệnh không cần nhúng tay làm quá nhiều việc, nó chỉ cần ngay thời khắc mấu chốt, chớp thời cơ sử dụng sức mạnh của vận mệnh để đảo ngược sự sống và chết, là có thể giải quyết hết mọi cạm bẫy của Thiên đạo. Còn hậu quả sau trận chiến, ai chết, bao nhiêu người bị giết hoặc bị thương, thì vận mệnh không bao giờ quan tâm.
Tất cả chúng sinh đều sống dưới ách thống trị của Thiên đạo, còn bị vận mệnh âm thầm điều khiển.
"Nếu có thể, anh hi vọng chúng sinh trên đời có thể tự mình nắm giữ vận mệnh." Tôi nói với Tuyết Dương.
“Anh là đứa con của vận mệnh, mà còn nói ra mấy lời này, bộ anh không sợ vận mệnh trách mắng sao?” Tuyết Dương nói.