Xương cốt chất chồng như núi cao, máu đỏ chảy thành sông.
Còn mấy âm binh quỷ tướng may mắn sống sót, đã bị Địa Tàng thiên tôn, Mạnh Bà thiên tôn chặn đứng ở bên ngoài vùng đất Cửu U, không cho phép bọn chúng được đặt chân vào đây dù chỉ là nửa bước.
Thập Điện Diêm Quân và Tứ Đại Phán Quan cũng được huy động đến hỗ trợ cho hai vị thiên tôn ngăn chặn quân đội m Ti.
Nếu không, Châu Khất chỉ cần dùng một bùa chú, đã có thể tiễn hết toàn bộ quân đội của m Ti sang thế giới bên kia ngay tại đây rồi.
"Cuối cùng cũng kết thúc rồi, Ma Đạo Tổ Sư."
Châu Khất hít một hơi dài, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Nữ Đế và tôi chỉ còn biết lặng lẽ nhìn nhau. Quả thực, hiện giờ Châu Khất đã có tư cách vênh váo giương giương tự đắc với chúng tôi rồi.
Cái tấm khiên Minh Vương Bất Hủ này là một thánh vật, không ai đủ sức phá hủy nó, nhờ tấm khiên này, đã giúp Châu Khất giữ vững vị trí bất khả chiến bại tại m Ti.
"Vốn dĩ, ta chỉ muốn dung nạp quân đội m Ti vào mai rùa Huyền Vũ sau đó sẽ nhanh chóng rời đi mà thôi. Nhưng nay ta đã suy nghĩ lại rồi, ta phải phá hủy trận pháp Lục Đạo Luân Hồi rồi mới có thể yên tâm rời đi được.”
Nói xong, Châu Khất đi về cổng lớn của điện U Minh.
Khi ông ta đứng trước mặt Nữ Đế, Châu Khất bực bội xua tay, cảnh cáo Nữ Đế mau tránh đường cho ông ta đi.
Đây đúng một sự sỉ nhục tột độ, tôi không thể kìm nén được cơn tức giận, bắt đầu sử dụng sức mạnh vận mệnh, rồi ngưng tụ nó lên thanh kiếm Côn Lôn Tuyết.
Cảm nhận được sự thay đổi bất thường trong kiếm ý của tôi, Châu Khất quay lưng lại, cảnh cáo tôi: “Ma Đạo Tổ Sư, lẽ nào ngươi đã quên lời nhắc nhở khi nãy của ta rồi hả?”
“Ngươi nói gì cơ?” Tôi nghiêm giọng hỏi ông ta.
"Trước khi ngươi sử dụng sức mạnh của vận mệnh, thì hãy nhớ kỹ, Thiên đạo đang dùng thần niệm lặng lẽ quan sát nhà ngươi đó.”
Nói xong, Châu Khất hất cằm cười ngạo nghễ, tiếp tục đi về phía cổng lớn điện U Minh.
Đúng vậy, tôi đã quên mất lời cảnh cáo này.
Nếu như tôi có sức mạnh vận mệnh, thì trên người Châu Khất cũng có thần niệm của Thiên đạo, chỉ cần Thiên đạo nhúng tay can thiệp, tôi chắc chắn sẽ không thể giết được Châu Khất.
Nữ Đế xoay người đứng chắn trước mặt ông ta, đáy mắt hiện lên vẻ kiên cường bất khuất, quyết không nhường bước. Nữ Đế đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng hy sinh, nhưng dù cô ấy có phải bỏ mạng tại đây, cũng sẽ không trơ mắt đứng yên nhìn Châu Khất thuận lợi kế vị đâu.
Nhưng làm sao tôi nỡ để cô ấy một mình lẻ loi chiến đấu với tên khốn Châu Khất kia, cho dù Thiên đạo đang âm thầm quan sát mọi cử chỉ hành tung của tôi thì đã sao? Việc phá hủy trận pháp Lục Đạo Luân Hồi chắc chắn sẽ kéo theo tai họa hủy diệt cho nhân gian.
Nghĩ đến đây, tôi không hề do dự, quyết định tiếp tục sử dụng sức mạnh của vận mệnh, mà lần này, tôi chọn bộc phát hết toàn bộ sức mạnh, ngưng tụ chúng vào thanh Côn Lôn Tuyết.
Bất luận sau này phải tự mình chiến đấu với Thiên đạo, thì tôi cũng phải giết chết tên Châu Khất hèn hạ này ngay tại đây!
Cuối cùng, toàn bộ sức mạnh của vận mệnh được dồn hết vào Côn Lôn Tuyết, Châu Khất cảm nhận được sát khí, bèn ngừng bước nhìn sang chỗ tôi.
"Ma Đạo Tổ Sư, ngươi thật sự muốn cược một ván sao?" Châu Khất nheo mắt hỏi.
“Có cược thì chưa chắc đã thua.” Tôi nghiêm giọng đáp trả lại ông ta.
“Đáng tiếc, có cược hay không thì kẻ thua cuộc vẫn sẽ là ngươi.” Châu Khất đắc ý chế nhạo tôi.
"Vậy thì thử rồi sẽ biết." Tôi cũng không chịu thua kém, kiên quyết nói.
Nói xong, tôi liền rút kiếm ra, chuẩn bị tấn công.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, một luồng thần niệm cực kỳ đáng sợ bỗng dưng từ trên cao giáng xuống.
“Tên hèn mạt này mà cũng đáng để anh liều cả tính mạng sao hả?”
Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía xa xăm, Tử Thần đã giá lâm.
Nhìn Thùy Họa ngày càng trở nên xa cách, lòng tôi càng thấp thỏm không yên, dù tôi không rõ thân thể của khôi cương rốt cuộc có sức mạnh lợi hại đến đâu, nhưng tôi cảm nhận được, từ khoảnh khắc cô ấy giá lâm đến đây, mọi vật mọi việc đều bị ý muốn hủy diệt bao trùm.
Dường như mọi thứ đã không còn gì đáng để lưu luyến, khí thế giết chóc đã càn quét mọi hy vọng, nhằm đưa thế gian trở về trạng thái âm dương hủy diệt từ thuở ban đầu.
Bây giờ, sắc mặt của Châu Khất đã tái mét, ông ta hoảng sợ nhìn Thùy Họa, rồi nhanh chóng hít thở sâu, ép bản thân bình tĩnh lại.
"Tử Thần, cô đã ngưng tụ ra thân thể khôi cương. Đáng lẽ giờ này, cô nên ở lại vùng đất âm dương tuyệt diệt. Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trên nhân gian chứ hả?" Châu Khất run rẩy hỏi.
“Ta cất công lặn lội đường xa đến đây, chính là vì tên hèn hạ nhà ngươi đó.”
“Đến đây vì ta sao?”
"Nghe nói tên khốn nhà ngươi đang sở hữu một tấm khiên Minh Vương Bất Hủ vô cùng cứng cáp, không một binh khí nào đủ sức phá hủy được nó. Ta muốn thử xem m Dương Tuyệt Diệt Đao của ta, có thể xuyên thủng khiên Minh Vương Bất Hủ của ngươi hay không.”
“Cô nên nhớ thần niệm của Thiên đạo vẫn còn trên người ta.” Châu Khất nghiến răng nghiến lợi đe dọa Thùy Họa.
"Ha ha, thần niệm của Thiên đạo đúng là đang bảo vệ cho ngươi, nhưng thần niệm của ta lại đang che chở cho anh ấy.” Thùy Họa chỉ thẳng vào tôi rồi kiêu ngạo nói.