Nhưng thần niệm của ta bảo vệ anh ấy!
Câu nói mạnh mẽ dứt khoát này đã khơi gợi vô vàn ký ức khắc sâu trong lòng tôi, trái tim bỗng chốc được sưởi ấm.
Năm đó tại thành Thanh Khâu, Thùy Họa vung một đao làm mái tóc bạc trắng, cô ấy đã nói: “Mái tóc em đã bạc trắng vì người, thì người nên trân trọng em nhiều hơn mới phải.”
Giờ đây, chớp mắt đã trôi qua mấy chục năm, biết bao yêu thương, hận thù, sinh ly tử biệt tại nhân gian đã hoàn toàn thay đổi.
Thời gian đã thay đổi rất nhiều người, cũng thay đổi rất nhiều thứ. Điều duy nhất không hề thay đổi là tình cảm chân thành, tấm lòng son sắt của Thùy Họa dành cho tôi, vẫn mặn nồng y hệt như ngày đầu.
Trên đời này, không hề thiếu phụ nữ si tình, Nữ Đế là một trong số đó.
Tuy nhiên, không có mấy ai tự nguyện vì tình yêu hy sinh nhiều đến mức này. Vì người dành nhiều tình cảm hơn, ắt sẽ chịu nhiều tổn thương hơn, và tình yêu không thể kéo dài mãi mãi được.
Nhưng để tìm ra người có thể khiến tình cảm chân thành kéo dài mãi mãi, vượt qua trở ngại không gian lẫn thời gian, vượt qua sự chia cắt của vận mệnh nghiệt ngã, tôi e rằng chỉ có mình Thùy Họa.
Hoàng Hà Nương Nương, tướng Phá Quân, Tử Thần Minh Giới, Tử Thần Thái Sơ.
Trong suốt những năm qua, Thùy Họa đã liên tục thay đổi rất nhiều thân phận, nhưng điều duy nhất không thay đổi, đó là cô ấy luôn khắc sâu vào trong tim mình chính là vợ tôi.
Từ cơ thể âm linh dưới sông Hoàng Hà, đến liệt thể Canh Kim, cơ thể bất tử của Tử Thần, cuối cùng ngưng tụ ra cơ thể Khôi Cương. Dù Thùy Họa có thay da đổi thịt không biết bao nhiêu lần, nhưng trái tim của cô ấy vẫn không hề thay đổi.
Thiên Địa Giao Chinh, m Dương Lưỡng Đoạn Quyết.
Cho dù âm dương diệt thế, nhưng tấm chân tình son sắc này, còn đáng giá hơn ngàn vàng.
"Tạ Lan, người trong thiên hạ đều nói cậu giành được vô số cơ duyên hiếm có, được vận mệnh đặc biệt ưu ái. Thật ra, dù cộng gộp tất cả những cơ duyên mà cậu có được, cũng không sánh bằng duyên gặp gỡ Thùy Họa, cô ấy chính là phúc phận lớn nhất trong đời cậu đó." Nữ Đế âm thầm dùng thần niệm truyền lời đến tai tôi.
“Tôi biết, chỉ là tôi đối xử với cô ấy không tốt, nên đã phụ tấm chân tình của cô ấy. Cô ấy luôn là người bảo vệ tôi, nhưng tôi lại không làm tròn trách nhiệm của người làm chồng, chỉ biết đứng yên nhìn cô ấy đau khổ.”
"Không, cậu không hề khiến cô ấy thất vọng đâu. Vận mệnh ban cho cậu vô vàn cơ duyên, nhưng thật ra, để so sánh với chúng ta, cậu vẫn còn quá yếu kém, để đi được đến ngày nay cũng không dễ dàng gì, nên ta thấy rõ ý chí của cậu mạnh mẽ kiên định đến như thế nào. Cậu không cần cảm thấy xấu hổ, vì không ai có thể làm tốt hơn cậu đâu!”
Nữ Đế nhẹ nhàng an ủi tôi, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt nhưng lại vô cùng quan tâm lo lắng cho tôi của Thùy Họa, vẫn khiến tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tôi cũng muốn trái tim mình chỉ dành trọn cho một người, mãi mãi nắm chặt tay nhau, trăn long đầu bạc. Nhưng bây giờ, chủ mẫu Ma đạo lại chính là Nguyên Duệ, chứ không phải cô ấy.
Thùy Họa rút thanh đao m Dương Diệt Tuyệt ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy thanh đao này.
Giống như Thùy Họa, vũ khí mà Thùy Họa biến ra cũng thay đổi theo từng ngày.
Từ thanh đao Trấn Yêu, đến Hồn Chi Bi Thương, đến Tử Thần Tài Quyết, lưỡi hái Tử Thần. Mỗi thanh đao mà Thùy Họa sử dụng đều mang theo sức mạnh giết chóc tàn ác kèm hủy diệt vô tận, thể hiện sự khinh miệt xem thường cuộc sống.
Lưỡi đao sắc bén giết chết hàng ngàn sinh mạng, tổn hại đến thần hồn.
Hôm nay, đao m Dương Tuyệt Diệt cuối cùng đã bước vào hình thái tối thượng, Tịch Diệt.
Đúng như những gì cô ấy từng nói, vạn vật tồn tại đều chỉ là hư ảo, thứ gọi là vĩnh cửu cuối cùng cũng sẽ bị hủy diệt, vạn vật trên đời, đa màu đa sắc, chỉ là do con người đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Tôi đã nếm qua mùi vị của sự tuyệt vọng, nhưng vẫn chưa hiểu được cảm giác của cái chết lạnh lẽo là như thế nào.
Có lẽ Tịch Diệt không phải là một cái chết đơn giản như vẻ bề ngoài, mà là một sự trống rỗng, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi nữa, mọi thứ đều trở về với hư vô.
Theo truyền thuyết kể rằng, có một nơi được gọi là vùng đất m Dương Tuyệt Diệt, là nơi mà Tử Thần Thái Sơ sinh sống.
Vùng đất m Dương Tuyệt Diệt, nơi âm dương không bao giờ giao nhau, bởi vì cả hai bị ngăn cách bởi dòng sông Minh.
Nước của sông Minh tượng trưng cho cái chết mãi mãi không được siêu sinh. Chỉ những ai từng nếm thử mùi vị của nước sông Minh, mới hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Sau khi ngưng tụ cơ thể Khôi Cương, Thùy Họa mới có thể sinh sống kỳ lạ ở đó.