Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1304 - Chương 1304: Trận Chiến Huyền Vũ (2)

Chương 1304: Trận Chiến Huyền Vũ (2) Chương 1304: Trận Chiến Huyền Vũ (2)

Nhân đạo, Hàm Cốc Quan.

Tạ Lưu Vân bước lên đài Điểm Tướng.

“Sư đệ, đệ đã thăm dò huyền cơ thắng bại chưa?” Trương Đạo Lăng hỏi.

“Thần Thú Huyền Vũ là một trong số Tứ Linh, không thể thăm dò được.”

“Thắng bại chưa rõ, đệ vì sao lại hấp tấp phái binh tới Bắc Cương?” Trương Đạo Lăng cau mày hỏi.

“Sư huynh, trận chiến này bất kể thắng hay thua, đệ tử Nhân đạo của chúng ta đều phải tới Bắc Cương để bảo vệ trật tự nhân gian. Nếu Côn đại nhân chiến thắng, đệ tử Nhân đạo có thể nhân cơ hội này để dẹp yên loạn cục ở nơi này.”

“Nếu Côn đại nhân thua thì phải làm sao?”

“Nếu Côn đại nhân thua, cũng có nghĩa toàn bộ nhân gian đều thua rồi. Giáo ý của Nhân đạo là vô vi nhi trị, thế nhưng khi đại kiếp diệt thế ập đến, nào có ai còn có thể bo bo giữ mình? Sư huynh, Nhân đạo chúng ta không có anh hùng chọc trời khuấy nước, chẳng thể nào cứng rắn đối mặt với Tứ Linh Thần Thú. Nếu lúc này chúng ta còn không xuất binh, chúng sinh sẽ nhìn Nhân đạo chúng ta như thế nào? Nhân đạo cũng còn mặt mũi nào mà đứng trong trời đất!” Tạ Lưu Vân khẳng khái dõng dạc nói.

“Sự đệ, ta không bằng đệ.” Trương Đạo Lăng im lặng một lúc lâu, thở dài một tiếng.

Nữ Đế nói, nếu như Côn thất bại, nhân gian cũng mất đi cân bằng.

Mà Tạ Lưu Vân xuất binh lúc này, trên thực tế là một hành động nhằm cứu chữa bù đắp sau khi Côn thất bại.

Côn quyết đấu với Huyền Vũ, cho dù có thất bại cũng nhất định khiến cho Huyền Vũ trọng thương thảm hại, khi ấy Tạ Lưu Vân sẽ không ngần ngại dùng toàn bộ Nhân đạo tiếp tục trấn áp đội quân Thiên Khiển của Thần Thú Huyền Vũ.

Nhân đạo “vô vi nhi trị” đã quá lâu, giờ đã đến lúc trăm họ tận tâm dốc lực cống hiến tất cả. Nếu lúc này đây Nhân đạo vẫn tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, thứ để lại cho hậu thể chỉ có khóc than cùng tiếng xấu truyền đến muôn đời sau.

……

Thiên đình, Nam Thiên Môn.

Bắc cực quang chiếu rọi khắp bầu trời Bắc Cương, quần tinh ảm đạm không chút ánh sáng, sức mạnh của tinh tú trên Thiên đình cũng suy yếu nghiêm trọng. Muốn đối phó với Thanh Long Thần Thú, con át chủ bài của Thiên đình chính là Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận. Hôm nay đại trận còn chưa được khởi động, sức mạnh quần tinh cũng bởi vì cực quang tinh hải của Thần Thú Huyền Vũ mà tổn hao mất ba phần công lực, hiệu quả răn đe cũng giảm đi rất nhiều, đồng nghĩa với việc đại quân Thiên Khiển của Thần Thú Thanh Long có thể tiến hành tập kích Thiên đình bất kỳ lúc nào.

“Đãng Ma Tổ Sư, thiên tượng phía Đông có động tĩnh gì không?” Đắc Kiều công chúa hỏi.

“Tất cả vẫn như thường.” Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư nói.

“Xem ra không chỉ có chúng ta đang đợi, Thanh Long kia cũng đang chờ xem trận chiến với Huyền Vũ thắng bại thế nào.” Đắc Kiều công chúa nói.

“Nếu như Côn đại nhân thất bại, đến lúc đó kẻ ra tay cũng không chỉ có một mình Thanh Long Thần Thú. Chu Tước ẩn nhẫn đã lâu, Bạch Hổ đang chờ cơ hội, một khi Huyền Vũ đánh bại được Côn, Tứ Linh Thần Thú sẽ nhất tề xông lên, đại nạn diệt thế sẽ ập đến.”

“Đãng Ma Tổ Sư, người cũng tu luyện đạo Quy Xà, nhất định hiểu rất rõ sức mạnh chiến đấu của Huyền Vũ. Ngài nghĩ thế nào về trận chiến này?

“Huyền Vũ có hai đại pháp tướng, Cự Quy an tĩnh kiên nhẫn không thể lay chuyển, Linh Xà lại linh động phi phàm, kỳ thực chiến lực của Huyền Vũ vẫn luôn bị người ta đánh giá thấp.”

“Thân là một thành viên của Hải tộc, tôi tin tưởng ở sức mạnh chiến đấu của Côn đại nhân, Chiến lực của ngài ấy thâm sâu khó lường, tôi tin ngài ấy nhất định sẽ đem đến cho chúng ta một niềm vui bất ngờ.” Đắc Kiều công chúa nói.

“Nếu như Côn đại nhân thua thì sao?”

Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư do dự một lúc, cuối cùng vẫn đem câu hỏi này nói ra.

Đắc Kiều công chúa lập tức im lặng, qua một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Đại bàng một ngày bay cùng gió, vượt xa mây trắng chín vạn dặm! Trước khi hóa thành chim Bằng, Côn đại tuyệt đối không thể thua!”

……

Bầu trời phía bắc, sao rơi như mưa.

Vào thời điểm trận chiến giữa Côn và Huyền Vũ nổ ra, khắp nhân gian Tam giới đều đang hướng về nơi này.

Đại chiến bắt đầu, Thần Thú Huyền Vũ rung chuyển tinh hải, thiên thạch hóa thành những thanh kiếm sắc bén thi nhau khóa chặt lấy Côn.

Côn chẳng hề sợ hãi, dùng thanh Bắc Minh Huyền Thủy Kiếm chặt thiên thạch thành từng mảnh nhỏ.

Thiên thạch vỡ nát, biến thành pháo hoa rực rỡ ở nhân gian.

Có hàng tỷ tinh hà trong tinh hải, thế nhưng từ đầu tới cuối chúng vẫn chẳng thể làm gì được người đàn ông mặc bạch y đang đứng trên phiến băng kia.

Kiếm quang chói mắt, kiếm khí dọc ngang.

Dù cho sao rơi như mưa, hàn băng vỡ nát, Côn vẫn sừng sững uy nghi đứng đó.

Giằng co nửa ngày, thấy thiên thạch chẳng thể làm gì được Côn, Thần Thú Huyền Vũ phẫn nộ gầm lên một tiếng, Linh Xà hiện hình.

Linh Hà du tẩu khắp tinh hải, không biết đã hấp thụ bao nhiêu sát khí quân uy, cuối cùng trở thành Linh Xà thân dài hơn ngàn dặm, vô cùng dũng mãnh.

Linh Xà hý lên, từ trong tinh hải tung mình nhảy ra, nhanh như chớp đớp lên người Côn.

Côn dùng Bắc Minh Huyền Thủy Kiếm địch lại, lại bị con cự xà này nuốt luôn.

Tiếp theo đó Linh Xà lại nhanh như cắt bơi vây quanh Côn, thỉnh thoảng lại tung ra mấy đòn chí mạng.

Rắn chỉ biết càng cuốn càng chặt, không gian thuộc về Côn mỗi lúc một nhỏ đi.

Cho dù Côn có thể dùng đạo Quỷ Kiếm liên tiếp độn không né tránh, thế nhưng không gian có hạn, chẳng có cách nào trốn thoát.

Cuối cùng, Côn bị Linh Xà khóa chặt trong một không gian vô cùng chật hẹp. Đúng lúc này, đại quân Thần Thú Thiên Khiển được điều động.

Đại quân của Huyền Vũ tất cả đều mang hình Quy Xà, các vị chiến tướng thượng cấp có thể sánh với Thái Cổ Thần Ma.

Sát khí giải phóng, tựa như biển lớn vỡ đê.

Sát ý của hàng chục tiệu binh Thần Thú ngưng tụ thành một thác nước hủy diệt.

“Côn, phán xét của Thiên Đạo đã bắt đầu, ngoan ngoãn đón nhận cái chết đi thôi!”

Bình Luận (0)
Comment